thanh xuân

Chương 14: Xiềng xích vô hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau buổi đối diện trong quán, không gian quanh Duyên như đặc quánh lại. Điện thoại của cô liên tục sáng màn hình, những cuộc gọi từ Minh dồn dập đến mức cô không dám rời máy nửa bước. Tin nhắn chồng chất: lúc thì van nài, lúc thì giận dữ, có khi lại đầy mùi đe dọa.

Khang ngồi trong căn phòng trọ đơn sơ, nghe Duyên nghẹn ngào qua điện thoại:

– “Anh ấy… không chịu buông, Khang ạ. Cứ mỗi lần em không nghe máy là anh ấy lại xuất hiện trước cửa nhà. Em mệt lắm…”

Khang siết chặt bàn tay, lòng trào lên bao nỗi bức bối. Nhưng anh biết, nếu nóng nảy lao đến, chỉ khiến tình hình thêm rối. Anh cố giữ giọng trầm ổn:

– “Duyên, em đừng sợ. Có anh ở đây. Dù thế nào anh cũng không để em phải đơn độc.”

Nhưng chính lúc ấy, Minh lại đến. Một buổi tối, anh ta đứng chờ ngay dưới chung cư Duyên ở, tay cầm bó hoa trắng muốt. Khi Duyên bước xuống, anh ta tiến lại, nụ cười gượng gạo nhưng đôi mắt đầy sự quyết liệt:

– “Duyên, về với anh. Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu năm, em không thể vì một người vừa xuất hiện trở lại mà bỏ hết tất cả được.”

Duyên lắc đầu, giọng nghẹn lại:

– “Minh, em không muốn tiếp tục như thế này. Em mệt rồi. Em chỉ mong anh cho em chút không gian.”

Minh nắm chặt cánh tay cô, lực mạnh đến mức Duyên phải rít khẽ:

– “Không gian? Em đã có không gian suốt mười lăm năm xa anh rồi! Giờ anh mới có em, anh sẽ không để bất cứ ai cướp đi, kể cả Khang.”

Đúng lúc đó, Khang xuất hiện. Anh bước tới, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng nói vẫn kiềm chế:

– “Minh, buông tay Duyên ra. Đây không phải cách giữ một người.”

Minh quay phắt lại, khuôn mặt méo mó vì cơn ghen và sự tuyệt vọng:

– “Anh thì hiểu gì? Anh chỉ có những ký ức tuổi thơ, còn tôi mới là người thực sự ở cạnh Duyên suốt những năm tháng cô ấy cần nhất. Anh nghĩ vài lá thư, vài lời hứa trẻ con đủ để thắng sao?”

Khang không đáp, chỉ bước đến gần hơn, tách tay Minh ra khỏi Duyên. Duyên lùi lại, đôi mắt nhòa lệ nhìn hai người đàn ông đối diện nhau, như hai cực nam châm đối nghịch.

Minh bật cười, nhưng tiếng cười đầy đe dọa:

– “Được thôi. Nếu hai người đã chọn nhau, thì anh hãy chuẩn bị đi. Tôi sẽ không đứng yên nhìn cô ấy rời khỏi tôi. Duyên là của tôi. Và tôi sẽ khiến cả thế giới này cũng tin như vậy.”

Câu nói ấy không chỉ là một lời cảnh cáo, mà còn như một xiềng xích vô hình, trói chặt lấy Duyên trong nỗi sợ hãi.

Đêm đó, Khang đưa Duyên về nhà. Trên đường đi, cô khẽ run, đôi tay nắm chặt lấy vạt áo anh, thì thầm như một đứa trẻ lạc đường:

– “Khang… em sợ… Em thật sự sợ…”

Khang cúi xuống, giọng anh trầm ấm nhưng đầy kiên quyết:

– “Đừng lo, Duyên. Anh ở đây. Dù Minh có làm gì, anh cũng sẽ bảo vệ em.”

Nhưng sâu trong lòng, Khang hiểu, cuộc chiến này không còn chỉ là chuyện tình cảm đơn thuần. Minh đã biến nó thành một cuộc đối đầu – mà cái giá phải trả có thể không hề nhỏ.

Không gian như đặc quánh lại, và mối quan hệ tay ba giờ đã trở thành một mê cung rối ren, nơi không ai có thể bước ra mà không mang theo vết thương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×