thanh xuân

Chương 15: Bức tường vô hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí trong căn hộ nhỏ dường như đặc quánh lại từng ngày. Duyên bắt đầu cảm nhận rõ rệt sự thay đổi nơi Minh – không còn chỉ là những lời nhắc nhở, những cuộc gọi kiểm tra, mà giờ đây là những bước đi nặng nề, bủa vây từ mọi phía.

Gia đình Minh vốn có thế lực và tiếng nói trong cộng đồng người Việt ở đây. Chỉ trong vòng vài ngày, Duyên chợt nhận ra ánh mắt của mọi người xung quanh đã khác. Những lời xì xào sau lưng khi cô đến lớp học thêm tiếng, những nụ cười xã giao nửa vời khi cô ghé qua cửa tiệm quen – tất cả như mũi dao nhọn cứa vào lòng. Tin tức về chuyện “Duyên đứng giữa hai người đàn ông” lan ra nhanh chóng, và không khó để đoán được ai là người đứng sau sự lan truyền ấy.

Một buổi tối, khi trở về phòng sau ca làm, Duyên nhận được tin nhắn từ người bạn thân trong nhóm đồng hương:

“Duyên ơi, có phải cậu đang qua lại với Khang thật không? Người ta đang bàn tán dữ lắm. Minh cũng đã nói bóng gió với nhiều người rồi…”

Tay Duyên run run, tim đập loạn nhịp. Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, cảm giác như có một bức tường vô hình đang dần khép chặt lại.

Khang, dường như cũng đã bị kéo vào vòng xoáy này. Cửa hàng nhỏ nơi anh làm việc bỗng dưng xuất hiện những lời phàn nàn từ khách hàng quen, có người thậm chí còn công khai buông lời mỉa mai. Một buổi chiều, Khang lặng lẽ nhắn cho Duyên:

“Anh nghĩ Minh đang muốn dồn chúng ta vào đường cùng. Em ổn chứ?”

Duyên không biết trả lời thế nào. Cô vừa sợ hãi vừa tức giận, vừa thấy thương Khang vừa áy náy với Minh. Mỗi bước đi của cô giờ đây đều bị soi xét, mọi lời nói đều có thể trở thành vết dao làm tổn thương ai đó.

Một tối, Minh trực tiếp đối diện với Duyên. Anh không còn giấu giếm sự áp đặt:
– Anh không thể để em rời khỏi anh. Em là của anh, Duyên! Gia đình anh, bạn bè anh, tất cả đều biết em là người con gái sắp bước vào nhà này. Em không có lựa chọn nào khác!

Giọng Minh vang dội trong căn phòng, không hẳn là la hét, nhưng sự rắn rỏi và dồn ép đủ khiến Duyên nghẹt thở. Cô lùi lại vài bước, tim đập dồn dập, như con chim nhỏ bị nhốt trong chiếc lồng hẹp.

Trong khoảnh khắc ấy, Duyên nhận ra: cuộc chiến này không chỉ còn là cảm xúc giữa ba người, mà đã biến thành một trận địa ngột ngạt, nơi sức mạnh gia đình, dư luận và những bức tường vô hình đang siết chặt lấy cô từng ngày.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×