Đêm mùa hạ, ánh trăng rằm treo cao trên bầu trời, sáng vằng vặc soi xuống ngõ nhỏ thân quen. Tiếng ve đã im, chỉ còn tiếng dế gáy rả rích trong bụi cỏ. Không gian tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng lá khẽ rung khi có cơn gió nhẹ thổi qua.
Khang ngồi trên bậc thềm nhà, đôi mắt hướng lên bầu trời rộng lớn. Bên cạnh cậu, Duyên lặng lẽ tựa vai, tay xoay xoay sợi dây chuyền nhỏ lấp lánh dưới ánh trăng. Đó chính là kỷ vật cậu đã tặng cô từ hồi tiểu học, sau lần hai đứa giành giải vẽ tranh thiếu nhi cấp phường.
Cả hai chẳng nói gì trong chốc lát, chỉ ngồi cạnh nhau, như thể im lặng cũng đủ để trái tim trò chuyện. Rồi Duyên khe khẽ cất tiếng:
— “Khang này… nếu một ngày mình phải đi xa, bạn có buồn không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến tim Khang chùng xuống. Cậu nhìn sang, bắt gặp ánh mắt Duyên ánh lên sự ngập ngừng. Khang cười gượng:
— “Đi đâu chứ? Chúng ta lớn lên ở đây, sao lại phải đi xa?”
Duyên cắn môi, đôi mắt khẽ rũ xuống. Sau vài giây, cô thở dài:
— “Ba mẹ mình muốn cho mình đi du học. Ở bên kia, mình có thể học nhiều điều mới, có cơ hội tốt hơn. Nhưng… mình sợ.”
Khang sững lại. Từng lời của Duyên như giọt nước nhỏ xuống mặt hồ phẳng lặng, gợn lên bao vòng sóng. Du học – hai chữ xa xăm mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến. Cậu thấy lòng mình thắt lại, như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
— “Bao lâu?” – Khang hỏi, giọng khàn đi.
— “Có lẽ nhiều năm. Không biết bao giờ mới được về.” – Duyên đáp, ánh mắt xa xăm.
Khoảnh khắc ấy, ngõ nhỏ bỗng trở nên rộng lớn vô tận, như kéo dài mãi ra, ngăn cách hai đứa trẻ.
Khang cúi mặt, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Cậu muốn níu giữ, muốn gào lên rằng cậu không muốn xa Duyên. Nhưng lời ấy nghẹn nơi cổ họng. Cậu biết, đó là ước mơ và cũng là kỳ vọng của gia đình Duyên. Còn cậu – một cậu bé bình thường, chỉ có thể chờ đợi.
Duyên khẽ đặt tay lên vai bạn, giọng dịu dàng:
— “Khang… mình sẽ nhớ bạn lắm. Nhưng… chúng ta vẫn là bạn thân, phải không?”
Khang ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt rưng rưng của Duyên. Trăng sáng phản chiếu trong đôi mắt ấy, lung linh như hai giọt nước long lanh. Trái tim cậu thắt lại, nhưng rồi cậu gật đầu thật mạnh:
— “Phải. Dù bạn ở đâu, mình vẫn sẽ chờ. Nhất định.”
Im lặng một hồi, Khang bất chợt chạy vào nhà, lục lọi chiếc hộp gỗ cũ rồi mang ra một sợi dây chuyền nhỏ. Trên đó gắn một nửa mặt trái tim bạc, hơi xỉn màu vì thời gian. Cậu lồng nó vào tay Duyên, bàn tay run run.
— “Đây là một nửa của mình. Mình giữ nửa còn lại. Mai sau, khi bạn trở về, mình sẽ đưa cho bạn trọn vẹn. Nhớ nhé, Duyên.”
Duyên ngỡ ngàng nhìn món quà, rồi nước mắt trào ra. Cô gật đầu, ôm chặt lấy Khang. Ánh trăng soi bóng hai đứa trẻ ôm nhau, như chứng nhân cho một lời hứa bất tử.
— “Mình hứa. Một ngày nào đó, mình sẽ trở về.”
Đêm ấy, cả hai ngồi bên nhau thật lâu, kể lại những trò nghịch ngợm thuở nhỏ, những ước mơ chưa kịp viết thành lời. Thỉnh thoảng, gió đưa hương hoa dâm bụt từ đầu ngõ, thoang thoảng như mùi hương của ký ức.
Khang không ngủ suốt đêm. Cậu ngồi nhìn trăng dần lặn sau mái nhà, lòng dậy lên một cảm giác mơ hồ: từ đây, mọi thứ sẽ thay đổi.
Ngày hôm sau, khi Duyên rời đi, ngõ nhỏ vang tiếng bánh xe lăn và tiếng bước chân vội vã. Duyên quay lại, sợi dây chuyền trên cổ lấp lánh. Ánh mắt hai đứa chạm nhau, lặng lẽ hẹn ước.
Duyên đi rồi. Ngõ nhỏ vắng tiếng cười. Chỉ còn Khang đứng lặng, bàn tay nắm chặt nửa mặt dây chuyền còn lại, trong lòng khắc sâu một lời hứa dưới trăng:
Dù bao năm trôi qua, mình vẫn sẽ chờ.