thanh xuân

Chương 4: Những ngày vắng bóng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con ngõ nhỏ quen thuộc vẫn thế, hàng rào dâm bụt vẫn nở hoa đỏ rực mỗi sớm mai, tiếng ve vẫn rền vang trên tán phượng già nơi đầu đường. Nhưng thiếu một điều gì đó — thiếu tiếng cười trong trẻo của Duyên, thiếu đôi bước chân ríu rít chạy đuổi nhau cùng Khang. Không khí như trầm xuống, ngõ nhỏ trở nên dài hơn, im lìm hơn.

Ngày Duyên rời đi, Khang đứng rất lâu ở ngã ba đầu ngõ, mắt dõi theo chiếc xe hơi chở cô xa dần, đến khi chỉ còn lại bụi đường mờ ảo. Cậu cứ đứng mãi như thế, tay nắm chặt nửa mặt dây chuyền, đến khi mặt trời lên cao mới lầm lũi quay về.

Tối hôm ấy, Khang không ngủ được. Cậu lật đi lật lại cuốn sổ nhỏ, nơi ghi lại những trò nghịch ngợm, những bức vẽ nguệch ngoạc hai đứa từng vẽ. Mỗi dòng chữ, mỗi nét bút, như vang vọng tiếng cười cũ. Nhưng mở ra chỉ càng khiến lòng cậu quặn thắt.

Những ngày sau đó, Khang tập quen với việc chỉ có một mình. Đi học về, chẳng còn ai đứng chờ ở đầu ngõ. Chiều muộn, chẳng còn ai rủ đi thả diều. Ngay cả những trò chơi đơn giản nhất cũng mất đi hứng thú, bởi cậu nhận ra, niềm vui trước đây không nằm ở trò chơi, mà ở người bạn chơi cùng.

Một lần, trong giờ ra chơi ở trường, cậu nghe vài bạn trong lớp nói chuyện về Duyên.
— “Nghe nói Duyên đi du học rồi, chắc giàu lắm nhỉ.”
— “Ừ, chắc bạn ấy sẽ quên hết tụi mình thôi.”

Những lời nói ấy như mũi dao xoáy vào lòng. Khang im lặng, nhưng tối về, cậu lấy tờ giấy ra, viết vội mấy dòng: “Mình tin Duyên sẽ không quên. Bạn đã hứa rồi mà.”

Đêm nào cũng vậy, trước khi ngủ, Khang đều nhìn nửa mặt dây chuyền. Ánh bạc mờ mờ dưới ánh đèn dầu như một ngọn lửa nhỏ, giữ ấm trái tim cậu.

Thế nhưng, sự thiếu vắng Duyên vẫn để lại khoảng trống lớn. Trong những buổi học nhóm, cậu thường vô thức quay sang chỗ trống bên cạnh. Trên đường đi học, nhiều lần cậu tưởng chừng nghe tiếng gọi quen thuộc, nhưng ngoảnh lại chỉ thấy hàng cây im lặng.

Mẹ Khang nhìn con trai lặng lẽ, lòng cũng xót xa. Một lần, bà ngồi xuống bên cậu, xoa nhẹ vai:
— “Khang à, con phải mạnh mẽ lên. Duyên đi học xa là để có tương lai tốt hơn. Con cũng phải cố gắng, để sau này… không bị bỏ lại.”

Câu nói giản dị ấy khắc sâu vào tâm trí Khang. Từ hôm đó, cậu bắt đầu học chăm hơn. Những tối khuya, khi cả nhà đã ngủ, cậu vẫn ngồi bên bàn, ánh đèn vàng hắt xuống tập vở. Mỗi trang giấy cậu viết, cậu đều thầm nghĩ: “Duyên à, mình cũng đang cố gắng, để một ngày nào đó bạn tự hào khi gặp lại mình.”

Thời gian trôi đi, ngày nối ngày. Thi thoảng, Duyên gửi thư về. Lá thư nào cũng khiến Khang hồi hộp, mở ra đọc đi đọc lại hàng chục lần. Duyên kể về ngôi trường mới, về những người bạn khác quốc tịch, về tuyết rơi lần đầu cô thấy. Nhưng trong mỗi dòng, cô đều không quên nhắc: “Mình nhớ Khang lắm.”

Mỗi lần nhận thư, lòng Khang như được tiếp thêm sức mạnh. Nhưng rồi, khi gấp lá thư lại, cậu vẫn phải quay về thực tại — những ngày dài vắng bóng bạn thân.

Có hôm, trời mưa to, Khang ngồi trong căn gác nhỏ nhìn nước tràn xuống ngõ. Cậu nhớ lại những ngày hai đứa đội mưa chạy về, vừa ướt sũng vừa cười vang. Giờ đây, chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp, và một bóng người lặng lẽ ngồi chờ.

Những ngày vắng bóng ấy, Khang dần học cách trưởng thành. Nỗi nhớ không biến mất, nhưng được cậu giấu kỹ trong tim. Khoảng trống không lấp đầy, nhưng biến thành động lực để cậu bước tiếp.

Và sâu thẳm trong lòng, cậu vẫn giữ nguyên một niềm tin: một ngày nào đó, ở chính con ngõ nhỏ này, họ sẽ lại gặp nhau. Dưới ánh trăng, lời hứa năm nào vẫn vang vọng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×