Chiếc máy bay chở Duyên rời khỏi bầu trời quen thuộc của quê hương đã xa dần trong tầm mắt. Ngồi bên khung cửa sổ nhỏ, cô gái trẻ tựa trán vào kính, ngắm những đám mây trắng xóa chồng chất dưới cánh bay. Trong lòng, cảm giác trống trải xen lẫn háo hức ùa đến cùng một lúc. Bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói của Khang tối hôm qua, cái đêm họ ngồi dưới trăng, trao nhau lời hứa: “Dù đi đâu, làm gì, hãy nhớ quay về, nhé Duyên.”
Nước mắt muốn trào ra, nhưng Duyên cố nén lại. Cô không muốn chuyến đi bắt đầu bằng sự yếu đuối. Đây là cơ hội, là ước mơ mà gia đình và cô đã bao năm gầy dựng. Một cánh cửa mới mở ra, nơi mà cô có thể trở thành con người khác, trưởng thành hơn, tài giỏi hơn. Nhưng đồng thời, đó cũng là cánh cửa khép lại những tháng ngày ấm áp ở ngõ nhỏ quê nhà – nơi có một cậu bạn vẫn đứng chờ trong bóng tối.
Thành phố mới đón Duyên bằng cái lạnh tê tái của mùa đông. Những con đường rộng thênh thang phủ đầy tuyết trắng khiến cô vừa thích thú vừa lạc lõng. Tất cả đều xa lạ: ngôn ngữ, cách sống, thậm chí cả nụ cười của người đi đường cũng mang theo sự vội vã khác hẳn không khí chậm rãi nơi xóm nhỏ ngày xưa.
Những ngày đầu, Duyên được gia đình người quen dẫn đi sắm sửa, làm quen với trường lớp. Buổi sáng, cô khoác chiếc áo dày cộm, ôm sách đến lớp trong khi mũi lạnh đỏ ửng. Buổi chiều, Duyên ngồi lặng trong phòng trọ nhỏ, nhìn ra cửa sổ nơi tuyết rơi không ngừng. Đôi lúc, cô cầm lấy sợi dây chuyền nhỏ trên cổ – kỷ vật Khang tặng – như tìm một chút hơi ấm quen thuộc giữa chốn xa lạ.
Bạn bè mới dần xuất hiện. Họ thân thiện, cởi mở, nhưng không ai hiểu được góc sâu thẳm trong lòng Duyên. Cô có thể cười nói, hòa nhập, nhưng khi về phòng, lòng lại trống trải. Đêm xuống, ký ức về ngõ nhỏ, về tiếng gọi của Khang, lại hiện về rõ ràng như thước phim chiếu chậm.
Trong những trang nhật ký, Duyên viết đầy những dòng chữ nhớ quê. Cô kể về con đường đất bụi mờ, những ngày chạy nhảy cùng Khang, những đêm trăng sáng hứa hẹn bên bờ sông. Mỗi lần viết xong, cô lại chạm vào mặt dây chuyền, như chạm vào một nửa trái tim bỏ lại nơi quê nhà.
Nhưng cuộc sống mới không cho phép cô cứ chìm trong ký ức mãi. Bài vở nặng nề, những buổi thuyết trình bằng ngoại ngữ khiến Duyên phải nỗ lực gấp đôi. Cô dần tập trung hơn, để quên đi nỗi nhớ và khẳng định bản thân nơi đất khách. Cô gia nhập câu lạc bộ sinh viên, đi tình nguyện, tham gia hoạt động văn hóa. Trên mạng xã hội, mọi người nhìn thấy một Duyên năng động, rạng rỡ, đầy nhiệt huyết. Nhưng ít ai biết, trong mỗi khoảnh khắc ấy, sâu trong tim cô vẫn giữ một góc nhỏ không ai chạm tới.
Thời gian trôi, Duyên bắt đầu có thêm nhiều bạn thân. Trong số đó có Minh – một chàng trai người Việt học trên cô một khóa. Minh nhiệt tình, thông minh và hài hước. Anh thường giúp Duyên trong việc học, chỉ dẫn cô thích nghi với cuộc sống mới. Những buổi chiều tuyết rơi, hai người cùng nhau ngồi trong quán cà phê ấm áp, trò chuyện không ngớt. Với mọi người, họ như một cặp đôi đẹp. Chính Duyên cũng cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt từ Minh, nhưng mỗi khi lòng rung động, cô lại khựng lại. Bởi mỗi lần như vậy, hình ảnh Khang lại hiện lên, lặng lẽ và ấm áp như ngày nào.
Một tối, Minh khẽ nói:
– Duyên này, có bao giờ cậu nghĩ rằng… ở đây, chúng ta có thể bắt đầu một câu chuyện mới không?
Duyên im lặng, nhìn ra cửa kính nơi tuyết phủ trắng xóa. Cô không trả lời, chỉ đưa tay nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ. Minh nhìn thấy, khẽ thở dài, không hỏi thêm.
Thời gian nơi đất khách đã rèn giũa Duyên trở thành một con người khác: mạnh mẽ, độc lập, có ước mơ lớn. Nhưng chính sự thay đổi ấy cũng khiến cô dần xa cách với Khang – cậu bạn ở quê nhà mà cô từng coi là cả bầu trời tuổi thơ.
Mỗi lần gọi điện về, nghe giọng Khang trầm ổn qua điện thoại, Duyên lại thấy lòng mình chùng xuống. Anh kể về công việc làm thêm, về việc phụ giúp gia đình, về những ước mơ nhỏ bé. Những điều ấy, so với nhịp sống hiện tại của cô, dường như khác nhau quá xa. Duyên không biết phải nói gì, chỉ mỉm cười rồi chúc Khang ngủ ngon. Nhưng khi cúp máy, trái tim cô lại nhói lên. Duyên biết, dù có bao nhiêu khoảng trời riêng, Khang vẫn là phần ký ức cô không bao giờ xóa bỏ được.
Năm tháng dần trôi, Duyên hòa nhập trọn vẹn với cuộc sống mới. Thành công, bạn bè, những lời mời hẹn hò cứ đến. Cô bắt đầu tự hỏi: Liệu lời hứa dưới trăng năm nào có còn ý nghĩa? Hay nó chỉ là một mảnh ghép của tuổi thơ – nơi người ta dễ dàng hứa hẹn, nhưng khó lòng giữ trọn?
Tuy vậy, mỗi khi định buông bỏ, Duyên lại nhớ tới ánh mắt Khang nhìn cô đêm cuối cùng. Ánh mắt không nói thành lời, nhưng chứa đựng cả niềm tin và chờ đợi. Chính điều đó giữ cô lại, không cho phép mình quên đi, không cho phép mình phản bội ký ức.