Trong ngôi nhà nhỏ nằm cuối con ngõ quen thuộc, Khang ngồi trước bàn học cũ kỹ, ánh đèn vàng hắt xuống trang giấy trắng. Đêm đã khuya, ngoài kia côn trùng rỉ rả, cả xóm đã chìm trong giấc ngủ. Chỉ riêng Khang vẫn thức, tay cầm cây bút bi run run, suy nghĩ mãi không biết nên viết gì trước tiên.
Anh mở phong bì thư, hít một hơi dài. Từ ngày Duyên rời quê hương sang trời Tây, khoảng trống trong lòng Khang ngày một lớn. Những cuộc gọi ngắn ngủi chẳng đủ lấp đầy nỗi nhớ. Anh cần một cách khác, một nơi để trút hết tâm tư. Và thế là, Khang chọn viết thư.
"Duyên à,
Không biết giờ này bên ấy cậu đã ngủ chưa. Ở đây, trăng sáng lắm. Đêm nay, tôi lại ngồi ở bờ sông, chỗ mà hai đứa từng hứa hẹn. Tôi nhớ cậu nhiều lắm. Ngõ nhỏ vẫn thế, bông giấy trước nhà vẫn nở đỏ rực như ngày nào. Chỉ khác một điều, chẳng còn tiếng cậu gọi tôi í ới mỗi chiều. Cậu bên đó chắc vui lắm nhỉ? Tôi mong một ngày nào đó cậu kể cho tôi nghe tất cả.
– Khang.”
Viết xong, Khang gấp thư lại, cho vào phong bì, nắn nót từng nét chữ địa chỉ bên kia bán cầu. Anh tự mình ra bưu điện gửi đi. Lòng hồi hộp, chẳng biết bao lâu thư mới đến tay Duyên, và liệu cô có thật sự đọc.
Ngày này qua ngày khác, Khang ra trông ngóng trước cổng, hy vọng người đưa thư sẽ ghé ngang. Một buổi chiều, phong bì màu trắng xuất hiện trong hòm thư. Tay Khang run bần bật, tim đập nhanh như trống. Anh mở ra, thấy nét chữ quen thuộc của Duyên.
"Khang,
Mình nhận được thư rồi. Cảm ơn cậu nhiều. Bên này khác nhiều lắm, tuyết phủ trắng xóa, lạnh nhưng đẹp. Trường học thì rộng, mọi người ai cũng giỏi. Đọc thư cậu, mình như được sống lại những ngày ở ngõ nhỏ. Cậu giữ gìn sức khỏe nhé.
– Duyên.”
Chỉ vài dòng ngắn ngủi, nhưng với Khang, nó là cả nguồn sống. Anh đọc đi đọc lại, rồi cẩn thận xếp thư vào hộp gỗ, coi như báu vật.
Khang viết thư đều đặn. Lá thư nào cũng dài, kể đủ chuyện: mùa lúa, tiếng gà gáy sáng, cả chuyện anh phụ bố làm thợ xây, phụ mẹ buôn bán ngoài chợ. Nhưng những lá thư Duyên gửi lại thường ngắn ngủi, dần thưa thớt hơn.
Trong thư, Duyên kể về những buổi học căng thẳng, những lần đi chơi cùng bạn bè mới, về một anh chàng tên Minh thường giúp đỡ cô. Đọc đến đó, Khang lặng đi. Anh biết, cuộc sống của Duyên đã rộng mở hơn nhiều so với ngõ nhỏ chật hẹp nơi quê nhà. Anh vẫn chỉ là Khang của ngày xưa – giản dị, nghèo khó – trong khi Duyên đã bước vào một thế giới khác, rực rỡ và đầy cơ hội.
Có đêm Khang cầm bút viết đến nửa trang, rồi lại vò nát vứt vào thùng rác. Anh sợ những lời mình viết quá chân thành sẽ khiến Duyên thấy nặng nề. Nhưng càng kìm nén, anh càng đau. Trong từng lá thư, Khang gửi gắm tình cảm dưới những câu chữ giản đơn:
"Ngõ nhỏ vắng tiếng cười cậu. Tôi thấy mình như người lạc đường. Nhưng chỉ cần nghĩ tới ngày nào đó cậu trở về, tôi lại có sức để đi tiếp."
Mỗi lần viết, anh tưởng tượng cảnh Duyên ngồi ở nơi xa xôi kia, đọc từng chữ anh nắn nót, mỉm cười khe khẽ. Ý nghĩ đó đủ để Khang kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian trôi, Duyên gửi về cho Khang vài tấm ảnh. Trong ảnh, cô mặc áo len dày, má hồng lên vì lạnh, nụ cười tươi rạng rỡ bên nhóm bạn. Nhìn thấy, Khang vừa vui vừa tủi. Vui vì Duyên hạnh phúc, tủi vì trong khung hình ấy, không có chỗ cho anh.
Ở quê, Khang vẫn loay hoay với việc học đại học trong nước, đi làm thêm để phụ giúp gia đình. Mỗi tháng, tiền học phí là cả gánh nặng. Những hôm khuya, anh vừa bê gạch phụ thợ xây vừa nhớ đến Duyên. Anh tự nhủ: “Phải cố gắng. Một ngày nào đó, mình phải xứng đáng với Duyên.”
Nhưng càng cố, khoảng cách càng rõ ràng. Duyên của hiện tại có một “khoảng trời riêng” – còn Khang, dẫu yêu đến mấy, vẫn chỉ đứng dưới mặt đất, ngước nhìn.
Trong một lá thư gửi vào mùa đông năm thứ hai, Khang viết:
"Duyên à,
Tôi không biết khi nào chúng ta mới gặp lại. Nhưng tôi vẫn nhớ lời hứa dưới trăng năm đó. Tôi sẽ chờ, dù bao lâu. Chỉ mong một ngày cậu quay về, tôi vẫn còn đủ dũng khí để gọi cậu bằng cái tên thân thương nhất: bạn thân của tôi."
Duyên đọc thư, ngồi lặng bên cửa sổ phòng trọ. Ngoài kia tuyết rơi dày đặc, nhưng trong lòng cô lại nóng ran. Nước mắt trào ra, rơi trên trang giấy. Cô biết, tình cảm của Khang đã vượt quá giới hạn của tình bạn. Nhưng cô cũng biết, nếu thừa nhận, cả hai sẽ mất đi thứ trong sáng nhất mà họ từng có.