Đường đến Ardentia không hề dễ dàng.
Suốt năm ngày rong ruổi qua rừng rậm, đồi tuyết và khe nứt ma lực, Kiris mới hiểu ra: thế giới bên ngoài làng Elser rộng lớn và nguy hiểm hơn cậu từng tưởng tượng.
Nhưng điều khiến cậu bận tâm hơn cả… là Zerin – người dẫn đường bí ẩn.
Lão pháp sư này ít nói, lúc nào cũng lầm lũi đi trước, gậy bạc trên tay tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ như dải sương. Nhưng mỗi khi Kiris nhìn lão, cậu lại có cảm giác lạ lùng… như thể Zerin đang giấu điều gì đó rất quan trọng.
Sáng ngày thứ sáu, họ đứng trước Cổng Ardentia.
Đó không phải là một cánh cổng bình thường – mà là một vực xoáy giữa không trung, nơi đất đá cuộn tròn, ánh sáng vặn vẹo, và từng mảnh ký hiệu cổ đại trôi lơ lửng trong không gian như những câu thần chú bị xé nát.
Một người đứng gác trước cổng. To lớn, vạm vỡ, mặc áo choàng trắng viền vàng, hai tay cầm thanh trượng bằng đá nguyên tố khổng lồ.
“Người Gác Cổng.” – Zerin thì thầm.
Kiris nuốt khan. Người này không chỉ là một pháp sư – mà như một sinh vật được sinh ra từ chính ma lực.
Zerin tiến tới. “Ta dẫn học trò mới. Tên Kiris. Được phép nhập học theo điều 13 – Dị biệt Nguyên tố.”
Người Gác Cổng nhìn Kiris, ánh mắt sắc như lưỡi dao. “Không cảm nhận được nguyên tố. Cậu bé này… không có gì cả.”
Kiris siết chặt gậy phép. “Tôi không biết tại sao. Nhưng tôi… đã đánh bại một con quái vật Bóng Tối. Không bằng nguyên tố, mà bằng chính tôi.”
Im lặng. Rồi Người Gác Cổng giơ trượng lên cao.
ẦMMMM!
Một luồng sóng năng lượng quét qua Kiris như cơn lốc. Cậu thấy toàn thân tê dại, mắt hoa, đầu ong ong. Trong tích tắc, cậu tưởng mình bị vỡ tan.
Nhưng rồi – bảy vòng tròn phát sáng xuất hiện xung quanh cậu.
Mỗi vòng mang màu sắc khác nhau: đỏ – xanh lam – trắng – vàng – tím – bạc – đen.
Người Gác Cổng trừng lớn mắt. “...Hỗn Nguyên.”
Zerin gật đầu. “Giữ bí mật. Không ghi tên thật. Xếp vào Lớp Không Nguyên Tố.”
“Hiểu rồi.”
Cổng xoáy mở rộng, kéo Kiris và Zerin vào trong như bị hút vào một dòng nước ngầm kỳ lạ. Cậu lảo đảo, hoa mắt, rồi mọi thứ mờ đi trong ánh sáng bạc.
Khi Kiris mở mắt, trước mặt cậu là một thành phố bay.
Ardentia – học viện pháp thuật vĩ đại nhất lục địa Elaria – treo lơ lửng giữa bầu trời như một thiên cung. Tháp ma pháp xoắn ốc. Cầu thủy tinh bắc qua những tầng mây. Học viên mặc áo choàng đủ màu bước đi với vẻ kiêu hãnh.
Một nhóm học sinh nhìn Kiris lướt qua. Một cô gái tóc trắng như tuyết, ánh mắt băng giá, lẩm bẩm:
“Lại một thằng vô nguyên tố nữa à?”
Zerin đặt tay lên vai Kiris. “Đừng để họ chạm vào lòng tự trọng của cậu. Chỉ cần sống đủ lâu… cậu sẽ thấy: thế giới không phân biệt ai mạnh, mà phân biệt ai nguy hiểm.”
Kiris gật đầu.
Cậu chưa phải là pháp sư.
Chưa có bạn. Chưa có danh phận.
Nhưng bên trong cậu – bảy vòng tròn vẫn rì rào ánh sáng. Và một lời thì thầm vẫn vang lên trong máu:
“Ta là Hỗn Nguyên… và ta đang thức dậy.”