Buổi sáng ở Ardentia mang theo hương ma lực lan nhẹ trong không khí. Những phù điêu cổ khắc sâu vào tường phát ra ánh sáng yếu ớt, như những linh hồn đang thì thầm bài học nghìn năm trước.
Kiris bước vào Phòng Lý Thuyết Chung, nơi học viên của tất cả các hệ đều bắt buộc học mỗi tuần một buổi. Đây là lần đầu tiên cậu chính thức “hòa mình” vào không khí học viện — dù vẫn mang nhãn “không nguyên tố”.
Căn phòng hình vòm, bàn ghế bậc thang bao quanh một quả cầu nguyên tố treo lơ lửng ở giữa – chia thành bảy mảnh chuyển động liên tục: Lửa, Nước, Gió, Đất, Sét, Ánh Sáng và Bóng Tối.
Kiris chọn chỗ xa nhất, tách biệt. Nhưng ánh mắt mọi người thì không rời khỏi cậu.
“Kẻ vô năng mà phá pháp trận.”
“Có tin đồn hắn làm nổ cả phòng giám sát.”
“Là một mối nguy…”
Kiris đã quen với ánh nhìn đó từ làng Elser. Nhưng lần này, cậu không sợ.
Giảng viên bước vào – một người đàn ông gầy, áo choàng bạc lấp lánh. Ông không nhìn ai ngoài Kiris.
“Ta là thầy Salvos, dạy môn Lịch sử và Cấu trúc Nguyên Tố. Nếu ai không thích học, hãy biến mất ngay từ bây giờ. Phép thuật không dành cho kẻ lười nhác.”
“Bài hôm nay: Sự Tương Phản của Nguyên Tố.”
Ông chỉ vào quả cầu:
“Lửa đối kháng với Nước. Gió cắt qua Đất. Sét phá Ánh sáng. Bóng Tối phá tất cả.”
“Mỗi pháp sư chỉ sở hữu một nguyên tố. Ai cố ép hai nguyên tố vào cơ thể… sẽ phát nổ.”
Cả lớp bật cười – ngoại trừ Elise, người đang lặng lẽ nhìn Kiris từ xa, như thể cô cảm nhận được điều gì bất thường.
Thầy Salvos tiếp:
“Lửa là nguyên tố bản năng. Đơn giản, mạnh mẽ, dễ học nhưng cũng dễ mất kiểm soát.”
“Ai trong đây sử dụng được Lửa, đứng dậy!”
Khoảng mười người đứng dậy. Trong đó có Thorne – người ngồi phía trước, ngả lưng ra ghế, cười khinh.
“Đừng hỏi ai không có nguyên tố gì… kẻ đó chắc ngồi trong góc kìa.”
Tiếng cười vang lên khắp lớp.
Salvos lặng im một lát, rồi quay về phía Kiris.
“Ngươi – Kiris. Lên đây. Thử điều khiển Lửa.”
Kiris đứng sững. “Tôi… tôi chưa bao giờ…”
“Ngươi từng phản hồi một quả cầu lửa. Còn không nhớ?”
Tiếng xì xào lan ra. Kiris bước ra giữa lớp, trái tim đập mạnh. Trước mặt cậu, thầy Salvos tạo ra một tàn lửa nhỏ, đặt lên lòng bàn tay Kiris.
“Hãy cảm nhận. Đừng ép nó. Đừng sợ nó. Chỉ… lắng nghe.”
Kiris nhắm mắt.
Trong đầu cậu – một bức tường. Nhưng đằng sau nó, có tiếng đập – như nhịp tim… và một tiếng thì thầm:
“Ta là ngọn lửa đầu tiên. Ta đã luôn ở đây.”
BÙMMMM!
Tàn lửa trên tay Kiris bùng cháy thành ngọn lửa đỏ rực, xoắn quanh cánh tay cậu, tạo thành hình dạng một con rồng nhỏ bằng lửa, gầm khẽ rồi tan vào không khí.
Cả lớp lặng như tờ.
Salvos lùi lại nửa bước, mắt mở to.
Thorne bật dậy. “Không thể nào! Hắn… không có nguyên tố! Sao lại…”
Elise lẩm bẩm, ánh mắt như xuyên qua lớp da Kiris:
“Không phải là không có… mà là... tất cả.”
Kiris thở hổn hển, nhưng không hề đau. Trái lại – cậu cảm thấy một phần cơ thể mình vừa mở ra. Nguyên tố Lửa… đã nhận cậu.
Salvos siết nhẹ tay áo, rồi viết gì đó vào cuộn giấy.
“Kết luận: Không phải vô năng. Là một trường hợp đặc biệt nguy hiểm.”
Kết thúc buổi học, Kiris quay lại phòng mình. Trong tay cậu, một đốm lửa nhỏ vẫn đang nhảy múa.
“Mình… đã thật sự làm được.”
“Nguyên tố đầu tiên… rồi sẽ đến những cái tiếp theo.”
“Hỗn Nguyên… không còn ngủ nữa.”
Ngoài cửa, Elise đứng lặng một lúc. Cô không gõ cửa. Chỉ nói nhỏ:
“Kiris… ngươi không biết mình đang đánh thức cái gì đâu.”