Thay đổi

Chương 29: Thư chưa gửi


trước sau

- Hanagato...Yui...Cậu...thật sự thích
anh ta sao? – Mika hơi ngập ngừng. Lông mày cô uốn nhẹ, phần da trên mí mắt
cũng theo đó mà nheo lại, khiến cho cái nhìn của cô đối với Yui trở thành nỗi
lo lắng nghẹn ngào.

Yui chẳng nói gì. Cô nhìn Mika như để
nhận sự lo lắng ấy. Môi cô hơi mím lại, khóe miệng rộng ra. Chốc lát sau, cô
trả lời:

- Ừ. Tớ đã thích anh ta mất rồi. Tớ cũng
không rõ...từ khi nào mà Shukasa đã trở thành lẽ sống của tớ, niềm hy vọng của
tớ. Cho dù tớ bị bố khinh miệt, bị mẹ bỏ rơi, bị cả xã hội quay lưng ngoảnh
mặt, tớ cũng không đau bằng cái lúc anh ta đối xử phũ phàng với tớ. Con người
ích kỷ đó...tớ đã lỡ yêu mất rồi...

Mika giật mình. Cô nhìn thấy nó, những
giọt nước mắt mềm mỏng và yếu đuối đã bắt đầu xuất hiện rồi trở nên lớn dần ở
khóe mắt Yui. Nó nặng trĩu dần, rồi rớt xuống hai bên má. Hai dòng lệ tuôn rơi
lã chã, nhiều đến mức Mika chẳng biết khi nào nó mới dừng. Lòng cô nhói đau khi
gần như chắc chắn rằng tình cảm của Yui là thật, khi mà Yui không còn gọi anh
ta bằng họ Hanagato nữa, mà là tên Shukasa.

Cô khẽ đưa ten lên, đặt nhẹ trên vai Yui,
cố gắng dùng hết sức mình kìm nén cảm xúc đau đớn trong lòng cô lúc bấy giờ:

- Tại sao cậu lại khóc?

Yui vẫn tức tưởi:

- Tớ không biết. Nước mắt tớ cứ tuôn trào
ra...mãi không thôi...

Mika thở dài, cô vẫn tiếp tục nhìn Yui
bằng con mắt đồng cảm, sẻ chia, muốn san sự đắng cay từ phía cô sang mình. Yui
khẽ quay đầu, nhìn thẳng trực tiếp vào khuôn mặt bạn.

- Vậy...cậu hãy bày tỏ tình cảm của mình
với anh ta xem.

- Không! Tớ không thể! – Yui lắc đầu lia
lịa khi nghe ý kiến của bạn. Khuông mặt cô tỏ rõ sự tự ti vào bản thân –
Tớ...tớ sợ...

- Cậu sợ gì? – Mika vẫn ân cần.

- Tớ sợ tớ sẽ bị từ chối. – Yui đưa tay
lên quệt nước mắt.

- Cậu sao thế? Cậu không tin vào bản thân
mình à? Cậu rất xinh đẹp, lại thông minh, mạnh mẽ, nhà cũng giàu, mà mọi người
đều biết Miyamoto Rei là bạn gái của Hanagato và Hanagato là hoa đã có chậu. Sẽ
chẳng ai dám tranh giành vị trí đó của cậu đâu!

- Ừ thì tớ xinh đẹp, thông minh! Cứ cho
là vậy đi! – Yui hét lên. – Nhưng mạnh mẽ gì nữa, khi mà tớ đang ngồi khóc bù
lu bù loa thế này, chẳng kìm nổi cảm xúc của mình. Hơn nữa, người mà mọi người
nghĩ là bạn gái của Shukasa, chính là Miyamoto Rei, không phải Satake Yui. Mà
Rei là con gái của một trưởng phòng quèn, trong khi Shukasa chính là người thừa
kế chuỗi tập đoàn tài chính Hanagato. Cậu nghĩ tớ có cơ hội với anh ấy hay sao?

Mika vẫn cố trấn áp Yui:

- Chỉ cần cậu thú nhận mình là tiểu thứ
thứ hai của tập đoàn Sa...

- Cậu nghĩ anh ấy sẽ tin hay sao? – Yui
ngắt lời bạn khi cô còn chưa nói dứt câu. – Mà cho dù có thế thì gia đình anh
ấy cũng chẳng có gì cả. Toàn bộ tài sản đều được để lại cho chị gái tớ, còn tớ
không xu dính túi. Người mà bố Shukasa muốn chọn làm con dâu chính là những
tiểu thư thừa kế tập đoàn hoặc công ty, kém hơn thì là cổ phần. Chẳng hạn như
Reika của tập đoàn Yotsui, Ryoko của Tani, Sakurako của Kanami, cũng có thể là
Kumi của Fuugo nữa...

Giọng của Yui ban đầu thật hùng hổ, mạnh
mẽ, như thể cô rất chắc chắn vào suy nghĩ của mình. Nhưng càng chắc chắn, cũng
chỉ khiến cô thêm tự ti vào bản thân mình mà thôi. Mội giây trôi qua, giọng cô
một nhỏ lại, trái tim càng thêm tan nát.

Để bạn khóc thêm một lát, Mika thở dài:

- Yui à...Cậu còn nhớ mục đích chính khi
trở lại Tokyo
của mình nữa không?

Cô ngưng khóc, nhìn bạn chằm chặp bằng
một ánh mắt ngạc nhiên và khó hiểu...

o0o

- Đủ rồi đó Shukasa à! Ít nhất cũng phải
nói cho chúng tớ biết chuyện gì đã xảy ra với cậu chứ! Cứ im lặng mãi thế này
cả trường tổn thọ đó! – Akito vỗ mạnh vào vai Shukasa, to giọng.

Nhưng anh ta vẫn cứ nằm thượt trên bàn
không sức sống, mắt lờ đờ, môi hé nhỏ.

- Trời ạ! Có ai ngờ sẽ có ngày Boss Stars
1 lại yếu đuối thế kia đâu! – Kuro chêm thêm một câu vào.

Thấy anh bạn của mình đã vào chuyện,
Akito bỏ mặc Shukasa vẫn đang nằm dài ở đó quay sang tán gẫu với Kuro:

- Kuro này! Hình như độ này Boss nào cũng
không sức sống như thế đấy! Chẳng biết có phải do biến đổi khí hậu hay không
nữa!

- Sao cậu lại nói thế? Dựa vào đâu? –
Kuro có chút ngạc nhiên, tay vẫn đang loay hoay với đống sách vở.

- Thì Mika kể với tớ mà! Rằng Miyamoto
cũng chẳng nói chẳng rằng, suốt ngày thở dài, nằm không không làm gì, tầm vài
phút là lại giơ tay lên sờ má. Thế nào? Trùng hợp không?

Buồn cười thế bào khi Shukasa cũng có
những biểu cảm y hệt Yui. Thấy nhắc đến cái tên “Miyamoto” là tai anh đã dỏng
lên nghe theo quán tính, mắt nhìn trộm câu chuyện của hai đứa bạn, thỉnh thoảng
lại chơm chớp.

Kuro lại ngạc nhiên hơn nữa khi nghe câu
trần thuật từ Akito:

- Ngạc nhiên thật!

- Hề hề! Mình sẽ giật tít là “Boss Stars
1 và Boss Stars 2 có thần giao cách cảm”. – Akito ưỡn ngực tự hào.

- Không! Tớ không ngạc nhiên chuyện đó.
Chuyện của Miyamoto tớ đã nghe Haruka kể rồi. Tớ còn kể cho cô ấy nghe chuyện
của Shukasa kia mà! – Kuro tỉnh bơ. Cái vẻ mặt đó của anh khiến cho Akito đang
lên mặt, bay tít trên mây thì bị kéo xuống đất ngã cái rầm – Cái tớ ngạc nhiên
là nguồn thông tin của cậu kia! Mika là Toudo đúng không? Hai người có quan hệ
gì mà trao đổi thông tin với nhau, chưa kể còn gọi tên thân mật thế hả?

Nghe vậy, Akito đỏ lựng cả mặt. Mắt chớp
liên hồi, rồi cặp đồng tử đảo lia lịa xung quanh để né tránh vấn đề. Nhưng
chợt, anh phát hiện ra cái gì đó, bèn nhìn thẳng vào mặt Kuro, vươn người tới,
ấn ngón trỏ vào ngực anh:

- Nói người khác thì giỏi lắm Kuro thân
mến của tôi ơi! Không phải chính cậu cũng gặp gỡ buôn chuyện với cô ta còn gì!
Okawa Haruka ấy!

Lần này đến lượt Kuro đỏ mặt tía tai.
Hiếm khi thấy một anh chàng với vẻ mặt lạnh như băng ấy thẹn thùng, chẳng trách
lúc bấy giờ bao nhiêu con mắt hiếu kì của tụi con gái đều đổ dồn vào họ.

Chưa để cho Kuro thanh minh thêm câu nào,
Akito ghé sát mặt, thì thầm:

- Này! Cậu...và Okawa cũng thế à?

- Cũng? Vậy chẳng lẽ cậu và Toudo...

- Ngốc thế! Không hiểu ad hay sao mà còn
phải hỏi lại?

Giọng của bọn họ tuy rằng không đủ to để
tụi học sinh kia nghe thấy nhưng cũng đủ để Shukasa tiếp thu không bỏ sót một
từ.

Chẳng hiểu sao Shukasa lại thấy bực mình.
Máu nóng nổi lên trong người anh, sôi sùng sục rồi lên đến não. Anh đứng phắt
dậy, đập bàn thật mạnh khiến cho mặt gỗ bào trơn láng mịn màng ấy nứt nẻ, gần
gãy đôi luôn. Cơn thịnh nộ của anh khiến cho cả lớp đều run như cầy sấy, nhất
là khi anh tông thêm một cú đá vào chân bàn khiến nó ngã rầm xuống đất, nát vụn
xung quanh mép. Shukasa đùng đùng bỏ đi, thái độ y hệt Yui trừ cái bàn gãy đôi
kia.

Akito và Kuro như hóa đá, không tin vào
mắt mình, cứ đơ người ra nhìn chằm chằm vào chiếc bàn. Lát sau, họ quay lại
nhìn nhau, chơm chớp mắt.

o0o

Shukasa đùng đùng bỏ vào phòng y tế, kéo
rèm lại, nằm phịch xuống giường. Đưa tay lên bắc qua trán, miệng anh khẽ lẩm
bẩm:

- Akito...Kuro...Bọn chúng khinh thường
mình chắc. Có lẽ chuyến dã ngoại đã đưa họ đến với tình yêu. Còn mình với Rei
thì...thì...

Giọng vẫn còn đầy bực tức ghen tuông, thế
nhưng, khi nghĩ đến chuyện của mình, bao hình ảnh về cái ngày định mệnh ấy lại
ùa về trong tâm trí. Cái lần ấy, anh không kìm nén nổi bản thân mình, tay anh
vung lên theo quán tính, mắt anh lúc đó mờ dần. Đến khi anh thấy rõ thì Rei đã
nằm dưới đất, người co ro, đầu ngước lên gọi tên anh đầy tha thiết. Khi đó, lí
trí cũng không để anh điều khiển nổi miệng mình. Những lời nói làm tổn thương
cô ấy anh không muốn thốt ra. Anh muốn lao tới và ôm cô ấy vào lòng, nói lời
yêu thương. Thế nhưng...anh chẳng làm được, kể cả khi anh tự nhủ mình là “quay
lại đi” khi anh bỏ đi phủ phàng khỏi cô.

Rút trong túi quần chiếc Smartphone ra,
anh mở khóa máy.

Ngón tay cái nhẹ nhàng chuyển động vào
hộp thư, rồi sang mục bản nháp.

Shukasa lặng lẽ nhìn những bức thư chưa
gửi...

“Tới:
Rei,


ngủ chưa? Không phải cô vẫn đang ăn đêm đấy chứ?”

“Tới:
Rei,

Tức
thật! Kì thi giữa kì lần này tôi lại bị Kuro tranh hạng nhất rồi! Thua những 8
điểm kìa! Cô thì sao? Không tụt hạng nhất đấy chứ?”

“Tới:
Rei,

Hôm
nay gặp mấy đứa bạn cũ cấp 2, chúng mời tôi đi Bar. Tôi nhớ lần đi cùng cô.
Không biết có gặp thằng biến thái mà hôm nọ bị cô tẩn cho một trận không nữa?
Đi nữa không? Tôi sẽ trả cô Takoyaki...”

“Tới:
Rei.

Ngày
mai là dã ngoại của trường ta rồi! Em có hồi hộp giống tôi không? Khi bữa tiệc
dạ hội bắt đầu, tôi sẽ lấy hết can đảm mời em nhảy. Không được từ chối đâu đấy
nhé!

À,
còn nữa. Tôi muốn một lần thấy em mặc đầm dạ hội, đừng có cá tính được chứ?”

“Tới:
Rei,

Tôi
nhắn tin, không phải vì muốn xin lỗi em đâu đấy nhé! Tôi chưa đủ can đảm...

Tôi
chỉ muốn hỏi, lúc bị tôi đánh, em...có đau không? Bây giờ nó đã hết rát chưa
vậy? Tôi thật muốn chặt bỏ bàn tay phải của mình quá! Nếu được, em sẽ tát lại
tôi chứ? Thế còn đỡ đau hơn nếu cứ tiếp tục như thế này...”

Đọc xong, Shukasa thoát ra ngoài. Anh
chạm nhẹ vào ô “Viết tin nhắn” và cử động thật nhạnh trên bàn phím:

“Tới:
Rei,

Tôi
nghe thằng Akito kể chuyện em rồi. Tôi thật đáng ghét đúng không?

Em
biết không? Lần đánh em tôi thật sự nhói đau, bây giờ tôi càng đau hơn nữa! Vì
sao nhỉ? Hay...có phải vì...không được gặp em hay không? Chắc thế rồi! Tôi
không dám sang trường em, không dám tới nhà em, càng không dám gọi điện cho em.
Tin nhắn cũng không gửi được, tôi thật yếu đuối phải không em?”

Đến đây, không hiểu sao tay Shukasa run
run, không thể bấm thêm kí tự nào. Trong lòng anh quằn thắt, nhói đau như bị
hàng ngàn mảnh thủy tinh vỡ cứa vào.

Anh hít một hơi thật sâu. Những giọt nước
mắt yếu ớt sắp xuất hiện cũng được anh kìm nén lại. anh viết tiếp, nhưng những
cử động của ngón tay thật chậm rãi:

“Anh
nhớ em...Anh muốn được gặp em...”

Viết xong bức thư, anh không dám ấn nút “Gửi”.
Anh di tay đến đó, nhưng đơ lại, và chẳng thể nhấn được.

Và rồi, ngón tay anh thụt lại, cử động
nhanh hơn hẳn khi di đến ô “Lưu bản nháp”.

Hộp thư chưa gửi có thêm một bức nữa...

Hết chương 27.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!