Thay đổi

Chương 30: Chocolate ngọt - Quyết định của Shukasa


trước sau

 

Shukasa thở một hơi như đã trút bỏ được
nỗi phiền lòng...

Nhưng chợt, tấm rèm kéo toạc ra kèm theo
một giọng nói nhí nhảnh vang lên:

- Bắt quả tang hội trưởng trốn học nhé!

Shukasa giật mình quay đầu lại nhìn. Ở
đó, cô ấy ngồi trên mép giường của anh. Chống hai tay lên ga, đầu xoay ngược
với chân. Đó là một cô gái có nhiều nét phương Tây trên mặt, môi nở một nụ cười
chúm chím.

- Cô là ai? – Shukasa lườm.

- Em là Kahara Terumi, y tá ở đây! – Nó
vẫn cười.

- Sao cô trông lạ thế?

- Em mới làm ở đây được có hai tuần!

- Sao cô xưng hô thân mật thế?

- Em dưới hội trưởng một lớp, xưng vậy
đúng rồi còn gì!

Shukasa khịt mũi. Anh ngồi lại nghiêm tục
trên giường, tay lướt thoăn thoắt lên màn hình điện thoại:

- Cô đi ra ngoài đi! Tôi cần được nghỉ
ngơi.

Im lặng một lúc, Terumi lên tiếng:

- Anh buồn chuyện tình cảm đúng không?

Nghe thấy nó, Shukasa giật mình. Anh cau
mày nhìn nó, tỏ ý khó chịu:

- Tại sao cô biết? Chẳng lẽ cô nhìn trộm
tôi à?

- Tại vì khuôn mặt của anh. – Nó chậm rãi
– Em từng nhìn thấy những biểu hiện giống anh trên khuôn mặt mình qua gương...

- Cô cũng vậy à? – Anh tỏ ý hơi ngạc
nhiên.

- Đúng vậy...Ba năm trước, em từng yêu
một người. Nhưng người đó lại yêu người con gái khác...

Nó cúi gằm mặt, nói nhỏ nhẹ, trĩu nặng
nỗi niềm. Shukasa tìm thấy có nét tương đồng gì đó giống mình ở nó, nên anh cảm
thông. Anh đã rời bỏ bản tính lạnh lùng của mình, dù chỉ trong một khoảnh khắc.
Anh toan đặt tay lên vai nó như để san sẻ chút gì, làm cho nó, và cả anh vơi
nhẹ muộn phiền.

Nhưng khi anh chưa kịp chạm tay và cô bé
y tá non trẻ ấy, nó đã ngước mặt lên, xoay vù vù mấy vòng như để làm cho nét
mặt tâm trạng của nó thay đổi, một phần cũng là để làm khô hai hạt nước mắt sắp
chảy ra khi gợi lại chuyện cũ. Nó không để Shukasa an ủi nó, bởi vì mục đích
ban đầu của nó là an ủi Shukasa:

- Ha ha! Nhưng hội trưởng đừng lo! Em đã
quên được người ấy rồi! – Nó cười tươi ngây ngô. Mắt nhắm tít lại, môi chúm
chím, hai má đỏ hồng hào. Tuy rằng Terumi không đẹp rạng rỡ như Haru, Mika hay
Yui, nhưng nó lại rất có duyên. Khuôn mặt nó lúc này đáng yêu không tả xiết.

Có lẽ bất kì ai cũng sẽ phản ứng lại với
nét mặt rất đỗi hồn nhiên của nó, hoặc là rung động, hoặc là dị ứng. Nhưng xem
chừng Shukasa còn chẳng thèm để ý gì đến mặt nó, mà chỉ chú tâm đến lời nó nói:

- Quên? Sao cô lại cố quên? Khi cô yêu
một người thì phải cố gắng có bằng được người đó. chứ sao lại để yên như vậy?
Thế thì không phải là yêu đâu!

- Hội trưởng ạ! – Nó nói ngay khi Shukasa
vừa dứt lời, không thèm tạo ra một chút kẽ hở nào để anh nói thêm. Đầu nó hơi
cúi xuống, mắt nhắm lại, nhấn mạnh từng từ từng chữ - Yêu cũng có nhiều kiểu.
Yêu theo kiểu của anh là yêu chiếm đoạt, yêu vì anh, nhưng yêu theo kiểu của em
là yêu vì người ấy, chỉ đứng im từ xa, lặng dõi theo bước chân của người ấy,
ngắm nhìn gương mặt hạnh phúc của người ấy, chúc phúc cho người ấy. Anh không
hiểu được đâu, mùi vị của tình yêu như thế nào. Tại sao vào ngày lễ tình nhân,
người ta lại tặng Chocolate cho nhau? Bởi vì tình yêu cũng có mùi vị giống
Chocolate vậy, vừa ngọt mà lại vừa đắng. Ngọt, là cái cảm giác ấm nồng trong
vòng tay yêu thương của người ấy. Đắng, là cái cảm giác buốt nhói đến từng khúc
ruột khi hai người hiểu lầm nhau. Chocolate của em vị đắng nhiều hơn vị ngọt.
Chocolate của anh vị ngọt sẽ nhiều hơn vị đắng chứ? Anh...sẽ yêu vì người ấy
chứ?

Shukasa sững người lại. Anh không biết
nói gì hơn ngoài việc nheo đôi lông mày lại một chút như để cố hiểu, cố tiếp
thu những lời nói đó. Lát sau, anh khẽ nói:

- Chắc vậy...Kahara ạ...Chắc tôi cũng sẽ
vì cô ấy...

Terumi khẽ nở một nụ cười mãn nguyện. Nó
nhìn đăm chiêu vào cặp mắt đen láy của Shukasa và cố đọc những biểu cảm, những
suy nghĩ của người lần đầu tiên biết yêu...

Còn Shukasa, trong đầu anh hiện về tất cả
những hình bóng của Rei mà anh gặp. Ngày đầu tiên gặp ở quán cà phê, lần tái
ngộ phát nản ở trước cổng trường, đêm dạ hội lãng mạn ở trên thuyền, cuộc tranh
cãi đầy xích mích và cả lúc vô tình làm tổn thương nhau. Tất cả đều hiện ra, mà
rõ nét nhất là nụ cười hạnh phúc của Rei.

- Kahara...Tôi hỏi cô...cảm giác này là
gì? Cái cảm giác luôn nhớ nhung hình bóng một ai đó, luôn nghĩ về người đó,
luôn đồng tâm trạng với người đó, luôn mong muốn được gặp người đó...Cả cái cảm
giác đau đớn đến nghẹt thở khi vô tình làm người đó tổn thương, cái cảm giác
trốn tránh, không muốn đối diện hay sợ hãi khi chạm mặt và nói chuyện với người
mà mình từng làm tổn thương. Tôi đã nghĩ mãi mà không ra...giờ muốn hỏi cô. Rốt
cuộc...mớ cảm xúc hỗn độn đó là gì vậy?

- Aisuru. - Không cần phải suy nghĩ,
Terumi đã trả lời luôn. Phải chăng vì chuyện đó quá hiển nhiên, mà đơn giản là
vì anh không thể nhận ra, hay cố tình không nhận ra...

- Aisuru...ý em...đó là tình yêu? – Bằng
một vẻ mặt khó hiểu, anh lẩm bẩm câu trả lời của nó, rồi hỏi lại như để khẳng
định một lần nữa.

- Hội trưởng Hanagato...xem chừng anh
cũng không thông minh lắm như mọi người đã đồn đại nhỉ? Phải nói thẳng ra thì
anh mới hiểu được ư? – Môi của Terumi thoáng một nụ cười trừ.

- Sao cô dám chắc chắn thế? – Shukasa vẫn
kiên quyết phủ nhận câu trả lời của nó, nhưng trong lòng anh đã có chút gì đó
gọi là chấp nhận với tình cảm của mình rồi.

- Em chắc chắn. Vì...em đã từng có những
tâm trạng như anh kia mà! – Terumi nhìn thẳng vào mắt anh, khẳng định. – Mà hội
trưởng à, người anh tương tư có phải Miyamoto Rei bên 2 không vậy?

Shukasa giật mình:

- Sao cô biết Rei?

- Rei từng cứu em thoát khỏi một lũ côn
đồ. Cô ấy như một thiên thần, đối xử rất tốt với em...Gọi tên thân mật như
vậy...xem ra phán đoán của em chính xác rồi. – Nó lại cười, một nụ cười đắc
ý...

Anh im lặng, không nói gì. Mặt hơi cúi
gằm, anh khẽ mím chặt môi.

To be continued.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!