thầy trò lén lút

Chương 3: Mùi Hương Của Cấm Kỵ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau, Gia Hân lại có mặt tại văn phòng của Minh Khang vào lúc 7 giờ tối. Cô đã dành cả ngày để chuẩn bị, không chỉ là kiến thức mà còn là tâm lý đối diện với người đàn ông mà cô đã cố gắng không nghĩ đến suốt 72 giờ qua.

Hôm nay, Minh Khang mặc áo len mỏng màu xám than, chiếc áo giúp anh trông mềm mại hơn, nhưng lại càng tôn lên bờ vai rộng và khí chất trưởng thành. Anh mời cô ly trà hoa cúc thay vì cà phê, một sự dịu dàng nhỏ nhoi khiến Gia Hân thấy ấm áp.

Họ bắt đầu thảo luận về các khái niệm phức tạp. Minh Khang giải thích rất chi tiết. Trong lúc cô chăm chú ghi chép, anh đột nhiên vươn tay, không phải chạm vào cô, mà là chỉnh lại tập tài liệu ngay sát bên tay cô. Khoảng cách giữa cổ tay anh và tay cô chỉ còn là vài milimet. Gia Hân khựng lại, cảm nhận được hơi ấm từ làn da anh tỏa ra.

"Tập trung vào đây," anh nói, giọng vẫn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại sâu hơn.

Gia Hân cố gắng lờ đi cảm giác nhói lên nơi cổ tay, nơi gần như đã chạm vào da thịt anh. Cô hít một hơi sâu để bình tĩnh, và vô tình, hít vào trọn vẹn mùi hương của Minh Khang: mùi gỗ trầm, một chút bạc hà tươi mát, và một hương vị đàn ông thuần khiết, mạnh mẽ.

Minh Khang nghiêng người về phía trước, chỉ vào một câu trong tài liệu. Đầu anh gần sát với đầu cô, đến mức Gia Hân có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm lướt qua thái dương mình.

"Phần này, em đang hiểu sai ý nghĩa của 'Intimacy' (Sự thân mật)," anh thì thầm, giọng nói gần như mất đi sự trang trọng thường ngày. "Nó không chỉ là gần gũi về mặt thể xác. Nó là sự giao thoa của tâm hồn."

Sự thân mật.

Từ ngữ ấy như một lời gợi ý, một mật mã chỉ dành cho hai người trong căn phòng kín này. Gia Hân nuốt khan, trái tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô ngước nhìn lên, khoảng cách gần đến mức cô có thể đếm được sợi lông mi của anh.

"Thầy... có thể giải thích rõ hơn về sự giao thoa ấy không ạ?" Cô hỏi, giọng nói hơi run rẩy. Đó không phải là câu hỏi về bài giảng.

Minh Khang nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh tối sầm lại. Trong khoảnh khắc đó, anh không còn là thầy giáo và cô không còn là học sinh. Anh là một người đàn ông trưởng thành đang đối diện với sự khao khát cấm kỵ của chính mình.

Anh lùi lại, đột ngột, như thể vừa bị bỏng. Anh đưa tay lên xoa thái dương, cố gắng lấy lại sự kiểm soát.

"Đó là một khái niệm phức tạp, Gia Hân. Chúng ta sẽ để dành nó cho buổi học sau," anh nói, giọng đã trở lại vẻ lạnh lùng.

Nhưng đã quá muộn. Mùi hương cấm kỵ của anh, cảm giác nóng bỏng khi anh ghé sát, đã gieo vào tâm trí Gia Hân một hạt mầm không thể nhổ bỏ. Cô biết, cô đang khao khát sự thân mật mà anh vừa nhắc tới, một sự thân mật vượt ngoài giới hạn của bài học.

Cô gái này thật nguy hiểm, Minh Khang nghĩ, cố gắng tập trung vào tài liệu. Và điều đáng sợ là, tôi không muốn cô ấy tránh xa mình.

Sự căng thẳng bị nén lại, chỉ chờ một cơn gió mạnh hơn để bùng cháy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×