Buổi kèm riêng tiếp theo diễn ra với một sự căng thẳng gần như hữu hình. Cả Minh Khang và Gia Hân đều cố gắng giữ khoảng cách, nhưng sự cố gắng đó lại chỉ làm nổi bật thêm sự hấp dẫn đang lớn dần.
Minh Khang đã cố tình di chuyển ghế ra xa hơn một chút, nhưng chính điều đó lại tạo ra một vấn đề mới.
Gia Hân đang cặm cụi gõ máy tính, tập trung phân tích một đoạn văn học cổ. Cô đeo chiếc kính gọng mảnh, khiến vẻ ngoài vốn đã thanh tú lại càng thêm phần tri thức, nhưng đôi môi cô lại vô thức hé mở một chút trong lúc tập trung cao độ.
Minh Khang theo dõi cô, anh không thể dứt mắt khỏi sự chăm chú đó. Bỗng nhiên, Gia Hân phát ra một tiếng "A" nhỏ, biểu thị sự bế tắc.
"Chữ này không đúng, lỗi đánh máy rồi," cô than thở, cố gắng với lấy một cuốn từ điển đặt ở góc bàn, sát chỗ ngồi của Minh Khang.
Hành động vội vàng khiến cô suýt làm đổ ly trà hoa cúc của anh.
"Cẩn thận!" Minh Khang gần như bật dậy.
Trong khoảnh khắc hoảng hốt, khi Gia Hân nghiêng người cố giữ chiếc ly, Minh Khang đã phản xạ đưa tay ra đỡ. Lòng bàn tay ấm áp, khô ráo của anh không chạm vào chiếc ly, mà lại chạm thẳng vào mu bàn tay mềm mại của cô.
Đó chỉ là một cái chạm thoáng qua, chưa đầy một giây. Nhưng nó đủ mạnh để làm cả hai giật mình, như bị điện giật.
Minh Khang vội vàng rút tay lại, gương mặt vốn đã lạnh lùng nay càng trở nên nghiêm nghị hơn. Anh thở dốc một chút, mặc dù chỉ là một cái chạm nhẹ.
"Thầy... em xin lỗi," Gia Hân lắp bắp. Tay cô vẫn còn cảm giác bỏng rát nơi Minh Khang vừa chạm vào. Cô nhìn xuống, cố gắng che giấu khuôn mặt đang đỏ bừng.
"Không sao," Minh Khang trả lời, giọng anh hơi khàn. Anh đặt tay lên bàn, lòng bàn tay úp xuống, như thể đang cố gắng ngăn cản bản thân không làm điều gì đó điên rồ. "Lần sau em nên nhờ tôi."
Anh không nói rõ là nhờ anh đưa cuốn từ điển, hay nhờ anh giữ khoảng cách.
Minh Khang tiếp tục hướng dẫn, nhưng từ khoảnh khắc đó, mọi thứ đều thay đổi. Mỗi khi anh cần chỉ vào màn hình máy tính của cô, anh đều cố ý dùng chiếc bút chì dài. Nhưng chiếc bút chì không thể xóa nhòa sự gần gũi vừa xảy ra.
Gia Hân bây giờ nhận ra rằng, sự "nguy hiểm" mà cô cảm nhận ở chương trước đã được xác nhận. Bàn tay anh không chỉ là bàn tay của một người thầy; nó là bàn tay của một người đàn ông. Và cái chạm vô tình đó đã phá vỡ rào cản tinh tế cuối cùng giữa họ.
Khi buổi kèm kết thúc, Gia Hân thu dọn sách vở. Cô quay lại, thấy Minh Khang đang nhìn mình chằm chằm.
"Về cẩn thận," anh nói, không kèm theo bất kỳ lời chúc hay lời nhắc nhở học tập nào.
Gia Hân gật đầu, vội vã rời đi. Cô bước nhanh trên hành lang, cảm giác như Minh Khang vẫn đang nhìn theo. Cô biết, đêm nay, cả hai sẽ không thể ngủ yên. Cái chạm ấy, nhẹ như lông hồng, nhưng lại để lại một dấu ấn sâu sắc, một lời hứa hẹn cấm kỵ về những điều sẽ xảy ra khi ranh giới đã bị vượt qua.