thầy trò lén lút

Chương 5: Cơn Mưa Rào Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hôm đó là một buổi chiều muộn, Gia Hân đến thư viện trường đại học để tìm kiếm tài liệu tham khảo cho dự án của Minh Khang. Cô chìm đắm trong những cuốn sách cũ kỹ, quên mất thời gian. Khi cô ngẩng đầu lên, ngoài trời đã tối sầm, và một cơn mưa nhiệt đới bất ngờ đổ xuống, dữ dội và không khoan nhượng.

Cùng lúc đó, Minh Khang đang hoàn thành công việc ở văn phòng. Anh bỗng nhớ ra Gia Hân đã hỏi mượn một cuốn sách hiếm chỉ có ở kho lưu trữ của thư viện. Anh vội vã khóa cửa văn phòng và đi về phía thư viện.

Anh tìm thấy cô ở góc khuất của khu vực sách lịch sử, mái tóc đen hơi ẩm do mồ hôi và sự tập trung cao độ.

"Em vẫn chưa về sao?" Giọng anh trầm xuống vì lo lắng.

Gia Hân ngẩng lên, đôi mắt cô sáng rực lên vì sự xuất hiện bất ngờ của anh. "Em bị kẹt lại vì trời mưa quá lớn, thầy ạ. Với lại, em cần xong phần này."

Minh Khang nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn mưa tạo ra một bức màn dày đặc, kèm theo tiếng sấm rền vang.

"Không ổn rồi," anh nói, tiếng anh gần như bị át đi bởi tiếng mưa. "Thư viện sẽ đóng cửa sau mười phút nữa. Em có mang dù không?"

Gia Hân lắc đầu, vẻ mặt hơi thất vọng.

Đúng lúc đó, đèn trong thư viện bắt đầu nhấp nháy rồi phụt tắt. Hệ thống điện đã bị quá tải do mưa bão. Một sự im lặng nặng nề bao trùm, chỉ còn tiếng mưa xối xả bên ngoài.

"Chết tiệt!" Minh Khang khẽ rủa, quay sang nhìn Gia Hân.

Thư viện đã khóa cửa chính. Họ bị mắc kẹt.

Trong bóng tối gần như tuyệt đối, Minh Khang lấy điện thoại bật đèn flash. Ánh sáng yếu ớt của màn hình chỉ đủ để soi rõ gương mặt hoảng loạn nhẹ của Gia Hân.

"Không sao, có tôi ở đây," anh nói, và lời trấn an đó gần như là một lời hứa hẹn riêng tư.

Họ đứng sát vào nhau dưới một mái hiên nhỏ gần cửa sổ. Không gian chật hẹp, buộc họ phải duy trì khoảng cách gần. Minh Khang có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng của Gia Hân, một mùi hương thanh khiết, đối lập hoàn toàn với sự dâm dật đang cuộn trào trong tâm trí anh.

Sự cố kẹt lại này đã loại bỏ mọi ranh giới xã hội, mọi quy tắc thầy trò. Chỉ còn lại hai cá thể bị mắc kẹt trong bóng đêm, với những cảm xúc bị dồn nén đến đỉnh điểm.

"Thầy có sợ không?" Gia Hân hỏi khẽ, giọng cô run rẩy không phải vì sợ sấm sét, mà vì sự gần gũi này.

Minh Khang nhìn vào bóng tối, anh cảm thấy lồng ngực mình đang căng lên. Anh muốn đưa tay ôm lấy cô, kéo cô vào lòng để xua tan cơn sợ hãi (của chính anh). Anh nhận ra mình không sợ cơn mưa, mà sợ chính cảm xúc đang bùng nổ của mình.

"Tôi không sợ mưa bão," anh thì thầm, giọng anh trầm hơn bao giờ hết, "Tôi chỉ sợ... cô gái đang đứng cạnh tôi lúc này."

Lời nói lấp lửng đó như một tia sét đánh vào Gia Hân. Cô ngước nhìn lên, trong ánh đèn flash yếu ớt, cô thấy ánh mắt Minh Khang bộc lộ một sự khao khát mãnh liệt. Trong khoảnh khắc bùng nổ cảm xúc ấy, không cần lời nói, cả hai đều biết.

Định mệnh đã nhốt họ lại cùng nhau, và ranh giới đã không còn tồn tại.

Minh Khang đưa tay ra, nhẹ nhàng, nhưng đầy kiên quyết, đặt lên vai cô. Đó không phải là một cái chạm của sự an ủi. Đó là cái chạm của sự chiếm hữu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×