Bàn tay của Minh Khang đặt trên vai Gia Hân không hề xoa dịu, mà ngược lại, nó truyền đi một luồng điện nóng bỏng, khiến cô rùng mình. Anh đã chạm vào cô, một cách có chủ đích, và trong bóng tối này, không ai có thể phán xét.
Gia Hân không dám cử động, sợ rằng một hơi thở mạnh cũng có thể làm tan biến khoảnh khắc mong manh này. Cô cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng từ cánh tay anh, sự giằng xé giữa lý trí và dục vọng đang diễn ra trong Minh Khang.
Tiếng sấm cuối cùng cũng dịu đi, nhưng không khí vẫn đặc quánh sự khao khát.
Minh Khang khẽ nghiêng đầu, ghé sát tai cô. Hơi thở nóng ấm của anh lướt qua vành tai Gia Hân, khiến cô cảm thấy đầu gối mình mềm nhũn.
"Gia Hân..." Giọng anh khàn đặc, không còn sự điềm tĩnh thường ngày, "Tôi đã đấu tranh với điều này từ ngày đầu tiên em bước vào lớp tôi."
Lời thú nhận bất ngờ như một dòng nước lũ, cuốn trôi mọi rào cản cô đã cố gắng dựng lên.
"Tôi biết là sai," anh tiếp tục, lời nói của anh như một lời cầu nguyện khẩn thiết, "Tôi là thầy giáo của em. Tôi phải là người giữ giới hạn. Nhưng... em khiến mọi nguyên tắc của tôi sụp đổ."
Gia Hân cảm thấy nước mắt chực trào. Cô đã mong chờ lời này, khao khát sự thừa nhận này. Cô quay đầu lại, mặt họ chỉ còn cách nhau một hơi thở. Cô không nói gì, chỉ dùng ánh mắt để đáp lại. Ánh mắt cô lúc này không còn sự bối rối của cô gái nhỏ, mà là sự dũng cảm, chấp nhận của một người phụ nữ.
Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má anh. Đó là lần đầu tiên cô chủ động chạm vào anh. Da thịt anh ấm nóng, cứng cáp.
"Em cũng... không thể tập trung vào bài giảng được nữa, thầy Khang," cô thì thầm, giọng nói như tiếng gió thoảng.
Minh Khang nhắm mắt lại, cảm nhận sự mềm mại và thành thật từ cái chạm của cô. Lời thú nhận thầm lặng của cô đã cho anh một sự cho phép vô hình.
Anh đưa tay còn lại lên, nhẹ nhàng lướt qua tóc cô, sau đó là xương quai hàm, và cuối cùng dừng lại ở gáy. Anh kéo cô lại gần hơn, khoảng cách giữa họ đã biến mất.
"Vậy thì..." anh nói, giọng anh như một lời thề nguyện trong bóng tối. "Chúng ta sẽ vượt qua giới hạn này, chỉ một lần thôi, Gia Hân. Chỉ đêm nay, không có thầy giáo và học sinh."
Mặc dù anh nói "chỉ một lần", cả hai đều biết lời nói đó là vô nghĩa. Khi ngọn lửa cấm kỵ đã được châm ngòi, sẽ không có chuyện "một lần".
Minh Khang không chờ đợi câu trả lời. Anh nghiêng đầu, cúi xuống, và môi họ chạm nhau. Nụ hôn ban đầu chỉ là sự thăm dò, nhưng nhanh chóng trở nên mãnh liệt, cháy bỏng, mang theo sự dồn nén của bao ngày đấu tranh. Đó là nụ hôn của sự nổi loạn, của sự giải thoát, và của định mệnh.
Cơn mưa bên ngoài đã tạnh hẳn, nhưng trong căn thư viện tối, một cơn bão cảm xúc mới vừa bắt đầu.