thầy trò lén lút

Chương 8: Quy Tắc Bị Phá Vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự cố "hơi ấm từ phía sau" ở phòng nghiên cứu, Minh Khang và Gia Hân bước vào một giai đoạn mới của mối quan hệ cấm kỵ: tìm kiếm những khoảnh khắc lén lút.

Gia Hân đã hoàn thành bài tập Minh Khang giao sớm hơn dự kiến. Cô nhắn tin cho anh, hỏi liệu anh có thể xem qua vào sáng sớm mai không, trước khi cô có tiết học chính thức.

Minh Khang đồng ý, nhưng không phải ở văn phòng. "Hãy đợi tôi ở phòng lab cũ, tầng 3, ngay cạnh cầu thang thoát hiểm. Sáu giờ rưỡi sáng."

Phòng lab cũ là một căn phòng ít người qua lại, gần như bị bỏ quên. Đó là nơi hoàn hảo để che giấu.

Sáu giờ hai mươi lăm sáng. Ánh sáng bình minh chưa kịp rọi tới hành lang vắng lặng. Gia Hân đến nơi, hồi hộp chờ đợi. Cô mặc chiếc áo sơ mi hơi rộng và quần tây, vẻ ngoài vẫn là một sinh viên gương mẫu, nhưng trái tim lại là một người đang làm điều cấm đoán.

Đúng sáu giờ rưỡi, Minh Khang xuất hiện. Anh mặc áo khoác ngoài màu đen, khiến anh trông cao lớn và bí ẩn hơn trong hành lang mờ ảo.

"Em đến đúng giờ," anh nói, giọng anh trầm thấp, không muốn gây ra tiếng động lớn.

Họ bước vào phòng lab cũ. Căn phòng lạnh lẽo, có mùi ẩm mốc nhẹ. Anh khóa trái cửa. Hành động này, dù chỉ để đảm bảo sự riêng tư, cũng khiến hơi thở Gia Hân trở nên gấp gáp.

Minh Khang nhận lấy tập tài liệu của cô. Anh đứng dưới ánh đèn neon cũ kỹ, lật từng trang. Gia Hân đứng đối diện anh, chỉ cách một chiếc bàn thí nghiệm cũ.

"Phần phân tích này rất tốt," anh nhận xét, hoàn toàn bằng giọng điệu chuyên môn. Anh gật đầu, "Nhưng... Em đã quên đi phần 'Intimacy' mà tôi đã nhắc tới."

Anh đặt tập tài liệu xuống, và lần này, anh không dùng bút chì. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve má Gia Hân, sau đó lướt xuống cằm cô, buộc cô ngẩng mặt lên.

"Gia Hân," anh gọi, giọng nói mang theo sự tự chủ sắp sụp đổ. "Em có biết điều tôi muốn dạy em lúc này không? Nó không nằm trong sách vở."

Anh cúi thấp người, ánh mắt khóa chặt lấy cô. Dưới ánh đèn lab lạnh lẽo, khoảnh khắc này lại bùng cháy hơn bất cứ nơi nào khác. Anh không thể kiềm chế được nữa.

Minh Khang nhẹ nhàng kéo cô qua chiếc bàn, rút ngắn khoảng cách cuối cùng. Anh nắm lấy tay cô, đan chặt các ngón tay vào nhau, rồi nâng tay cô lên, hôn lên lòng bàn tay.

"Quy tắc bị phá vỡ rồi, từ đêm mưa đó," anh nói, giọng anh như một lời thú tội. "Em không còn là học sinh đơn thuần trong mắt tôi nữa."

Gia Hân không nói gì, cô chỉ nhón chân lên một chút, chủ động đáp lại ánh mắt rực lửa của anh. Cô đặt bàn tay còn lại lên ngực anh, cảm nhận nhịp tim đang đập mạnh mẽ, dữ dội không kém gì cô.

Minh Khang hiểu ý. Anh không chần chừ. Anh áp môi mình lên môi cô, nụ hôn sâu hơn, mạnh mẽ hơn lần trước. Anh đẩy cô nhẹ nhàng lùi vào bức tường lạnh lẽo, dùng cơ thể mình để bao bọc, che giấu cô khỏi thế giới bên ngoài.

Trong căn phòng lab cũ kỹ, nơi quy tắc và khoa học ngự trị, hai con người đang phá vỡ mọi giới hạn và định luật. Đó là một nụ hôn của sự khao khát không thể chối từ, một dấu ấn không thể xóa nhòa của mối quan hệ cấm kỵ vừa được chấp nhận.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×