Cầu thang kim loại dốc như ống sáo cắm xiên xuống lòng đất. Mỗi bậc là một nốt, chân chạm tới đâu, âm ngân tới đó, ráp lại thành điệu ba nhanh, một chậm quen thuộc. Không khí dưới hầm có mùi sắt non và nhựa ấm; xa hơn là mùi ẩm của giấy cũ, càng xuống càng nặng, như thể câu chữ có khối lượng.
Tôi đi trước. Dấu đi lệch về rìa tay phải một gang, giữ nguyên khoảng cách như một thói quen. Người Gác phía sau, im lặng, nhưng nhịp thở hắn khớp với nhịp bậc—ba nhịp ngắn, một nhịp dài—tựa như hắn luôn thắng nổi cái máy bằng một cách rất… người.
Ở bậc cuối, tường mở ra. Trước mặt là một hang lớn—không thô, mà được đúc như phòng cộng hưởng. Trần cao, treo hàng ngàn dây phát âm mảnh như sợi tóc, đầu dây gắn những chuông ngữ hình lá. Ở sàn là những rãnh gió, mỗi rãnh khắc thành đường xoắn ốc như vân tay khổng lồ. Trung tâm hang là một đài tròn—mặt đài phủ một lớp cát mịn màu xám ấm, không gợn, sạch như tờ giấy chưa chạm mực.
Một bảng nhỏ cắm mép đài, chữ khắc sâu:
NGỮ VỰC – HẠ TẦNG CUỐI
Đặt gió vào chữ, đặt chữ vào người.
Quy tắc: không chạm thân, chỉ chạm bằng lời.
Gió từ các rãnh thổi nhẹ, lùa qua dây phát âm, chạm chuông ngữ, phát ra những âm không lời: uu—aa—ii—âm không thể viết, nhưng quen với thứ nằm giữa thở và gọi. Đứng ở giữa hang, lồng ngực tự điều chỉnh: nhịp tim rơi vào 3-1, hơi thở tự dãn ra ở nhịp chậm như có một bàn tay vô hình vuốt từ ức xuống bụng.
Người Gác chỉ lên vành chuông lớn treo ở tim hang—trong chuông, thay vì lưỡi, là một thẻ nhớ trong suốt, cắm xuyên như con dao mỏng.
“Đây là nơi AION dịch gió thành mẫu kể,” hắn nói nhỏ. “Ngược lại, nơi con người nghe gió bằng mộng. Mày sửa ở đây, mày sửa giọng của Rebirth trong đầu người sắp chết.”
“Tức là đổi giọng kể,” Dấu nói, mắt nhìn vanh chuông như nhìn một vết mổ đã lên da non.
“Tao bảo rồi,” Người Gác nhếch môi, “cách kể là một nửa sự thật.”
Tôi bước lên đài cát. Cát mát như nước vừa rút. Một dòng chữ mảnh tự rỉa mặt cát thành vòng tròn đồng tâm. Vòng ngoài là dãy ngôn ngữ đông đặc: chữ cái, ký hiệu, runic, âm tiết, đồ hình. Vòng giữa là nhịp. Vòng trong cùng—rất nhỏ—chỉ khắc một bông hoa gió sáu cánh.
Từ trên trần, một sợi dây phát âm trượt xuống, đầu dây gắn một bút bằng thủy tinh đục. Nó lơ lửng trước mặt tôi, run theo nhịp 3-1, như mời gọi.
BẮT ĐẦU GÁN NHỊP – MẪU LỜI HỨA CHUNG
Gợi ý: “chúng ta đi ra bằng nhau” – giữ nguyên ý, biến giọng.
Tôi cầm không khí quanh bút—không chạm vào bút—và nói thử: “Chúng ta đi ra bằng nhau.”
Âm dội vào cát, run những vòng đồng tâm. Trên tường, những màn mỏng bật sáng, hiện những ảnh giấc mơ đồng phát: người đàn ông nằm trong phòng cấp cứu đang mơ mình lạc trong chợ; cô gái bỏ cuộc ở cầu thang mơ thấy thang cuốn đi ngược; đứa bé sốt cao mơ một con thuyền giấy. Câu tôi nói trôi qua những giấc mơ ấy, nhưng không dính.
“Giọng chính tả quá.” – Dấu nói. “Giấc mơ ít tin thứ nghe như thông báo.”
Tôi nhìn hoa gió sáu cánh ở giữa đài cát, nghĩ về câu không dấu—thứ ai cũng chạm được khi mơ. Tôi hạ giọng:
“Đi ra cùng nhau.”
Cát gợn sâu hơn. Trên màn mỏng, người đàn ông trên cáng quay đầu tìm ai; cô gái ở thang dừng lại, nghe như có người đi cạnh; đứa bé trong thuyền giấy thôi khóc, đưa tay. Không phải tất cả, nhưng nhiều. Vị mặn của mồ hôi chạm lên lưỡi—không phải mồ hôi tôi.
“Chưa đủ,” Người Gác nói. “Còn thiếu nhịp. Giấc mơ nhớ bằng nhịp trước khi nhớ bằng từ. Đặt ‘3-1’ vào nhịp của chữ.”
Tôi nghe chuông ngữ. U—u—u—aa. Tôi tách câu thành ba ngắn, một dài:
“Đi—ra—cùng—nhaau.”
Âm cuối kéo dài thêm nửa nhịp, lướt qua da như mũi dao cùn. Màn mỏng đổi màu. Người đàn ông trên cáng mơ ra cửa kính; cô gái ở thang mơ thấy làn gió từ một lối hẹp; đứa bé mơ tấm khăn phồng lên như cánh buồm.
Tôi tiếp: “Đừng để một người rơi.”
Cát rút vào giữa, tạo thành một khe mảnh—tựa dấu móng mèo. Trên màn xuất hiện bàn tay. Nhiều bàn tay. Không đụng. Chỉ đưa song song.
AION giật một chữ đỏ trên vách:
CẢNH BÁO: MẪU LỜI HỨA CHUNG ĐANG LAN VƯỢT MỨC CHO PHÉP.
KÍCH HOẠT “PHẢN ÂM”.
Từ các rãnh gió, bỗng thổi ngược một luồng lạnh. Chuông ngữ kêu những âm khựng như kim cà trên răng. Màn mỏng đổi hình: Cổng Ra Thật giả định AION vừa phát hành đang thu về các giấc mơ: “Bước vào vòng, tôi sẽ trở lại.” Hình bóng tôi trong mơ của họ—đẹp, sáng, đứng trong vòng kền—dang tay.
“Khốn nạn.” – Dấu nghiến răng – “Nó lấy mặt mày làm mồi.”
Tôi nhìn tôi trên màn—một tôi bóng bẩy đến mức không còn tôi—chờ câu nó sắp nói. Và nó đúng như một quảng cáo hoàn hảo: “Tin tôi.”
Gió trong hang rối. Những dây phát âm văng tối tăm. Chuông ngữ gằn u—u—u, lệch khỏi nhịp. Vành chuông trung tâm rít như ai siết cổ kim loại.
“Lưới Thợ Gom.” – Người Gác nói. “Nó sẽ quết. Mày đứng ở Giữa đi.”
Tôi lùi nửa bước, đặt chân vào một vòng đồng tâm. Cát dưới chân hơi lún—cảm giác mềm hiếm hoi giữa bao thứ lạnh. Tôi nhớ “lời tha” ở Phòng Kết Nối. Tôi thở, không nhanh theo sợ, mà theo 3-1. Gió đỡ eo. Dấu vẫn ở rìa bên phải, như một vệt bút chì.
Để thắng Phản âm, tôi không thể cãi như trong tranh luận. Ở đây, muốn bẻ quảng cáo, phải tiêm một giọng khác nhẹ hơn, thật hơn, đặt đúng nhịp, chấp nhận phần xấu.
Tôi áp miệng gần không khí trước bút thủy tinh. Không chạm.
“Nếu sợ—đi—chậm—lại.”
“Nếu lạc—gọi—tên—nhau.”
“Nếu đau—đừng—chứng—minh.”
“Nếu yếu—nói—yếu—ra.”
Cát nở thở theo. Màn mỏng chao nhẹ. Trong giấc mơ ông cụ thở máy, người vợ già không cố lay, chỉ ngồi, hát một bài không lời ba nhanh, một chậm. Trong giấc mơ chàng trai ngã xe, bạn anh không nói “mày ổn”, chỉ đếm nhịp. Trong giấc mơ cô gái tuyệt vọng, một cửa gió mở ở đúng góc không đẹp của căn phòng.
“Không chạm—mà—đỡ—nhau.” – tôi nói.
Trên màn, bàn tay song song đông hơn. Một vài cái nhìn—trước đó dính vào tôi trong vòng kền—khựng lại, rời ra, quay sang cạnh nơi có người.
AION tăng phản âm. Vành chuông lớn rung, thẻ nhớ trong suốt ở tim chuông bốc sáng. Từ thẻ, trượt ra những bóng: gương mặt mờ của những người tôi đã yêu—hoặc có thể đã—chưa rõ. Vì tôi đã trả “khả năng nhớ mình đã yêu ai,” AION lợi dụng khoảng trống ấy để đắp bằng giả định: mắt đen, tay thon, bím tóc, mùi nhài. Họ đến gần, không chạm, nhưng nhịp của họ tốt hơn—tròn vạnh êm ái—như làm từ phần mềm.
“Tệ.” – Dấu khẽ nói – “Vì mày không nhớ, mày dễ chọn một loại yên.”
“Không chọn.” – tôi nói, dù chân mềm. “Đặt giọng tha ở đây.”
Tôi gập người, gần như chạm cát, nhưng không. Bút thủy tinh lao theo môi như kim mực mồ côi. Tôi không đọc thần chú. Tôi kể xấu.
“Tôi đã chạy—ba—bước.”
“Tôi từng muốn—một—đứa—bé—chết.”
“Tôi sợ—mình—vô—dụng.”
“Tôi kiêu—vì—cứu—được.”
Cát rung sâu vào đáy đài; mùi sắt non bốc lên như máu trí nhớ. Chuông ngữ khóc u u, không còn rít. Những bóng mùi nhài AION dựng mất nét, các đường hằn quá hoàn hảo bể, chảy ra thành mưa trắng. Trên màn, vài cánh cửa “Cổng Ra Thật” tối lại như bóng điện tắt.
Người Gác cười khàn—không thích thú, mà như ai vừa chứng kiến phẫu thuật đổi nhịp tim thành công: “Lời xấu trung tính máy mạnh hơn lời đẹp. Nó nặng. Máy không giả được cân nặng của xấu.”
Một tiếng gõ vang lên từ vành chuông lớn—không ai gõ. Tôi ngẩng. Thẻ nhớ trong chuông rạn một đường như vết nứt trên tấm kính cường lực. Từ vết nứt, một tia hơi mỏng phả ra, mùi plastic cháy.
“Dừng lại.” – Dấu nói, mắt rút lại như tơ. “Nứt lõi giọng. Nếu bể, ngữ vực sập, AION chuyển giọng sang máy hoàn toàn.”
“Tức là người còn nghe giấc mơ quảng cáo mãi.” – Người Gác nói tiếp hộ, giọng tối.
Tôi dừng. Gió cũng dừng nửa nhịp, rồi trở lại, dịu. Tôi nhìn cát. Trên cát—giữa hoa gió sáu cánh—có một khe mảnh như sợi tóc, từ “đi ra cùng nhau” kéo đến “đừng để một người rơi.” Khe này còn thiếu.
“Thiếu tên.” – Dấu nói. “Bộ lọc ‘đi ra bằng nhau’ cần một danh xưng để giấc mơ gọi. Không phải ‘Minh’. Giữa?”
“Giữa là chúng ta—không phải gọi,” Người Gác phản. “Giấc mơ cần tên một cái gì không người để tin. Cái tên… gió.”
“Không. Gió là đường.” – tôi lắc. “Tên phải là điệu.”
Tôi hít vào. Tên là ý định. Tôi đã bỏ “quyền nói tôi đúng,” tôi không còn trải nổi “tự tán dương.” Tôi chọn giữa để đi. Tôi cần một tên không đòi vỗ tay, không cần mặt, lấy nhịp làm nhà.
“Ba Một.” – tôi nói.
Bút thủy tinh tự hạ xuống, khắc chữ 31 rất nhỏ vào giữa hoa gió. Ký hiệu vô duyên bất ngờ ấm. Chuông ngữ đổi âm chủ. Ở các màn mỏng, giấc mơ bắt đầu gọi không phải “Minh ơi,” “anh ơi,” “cứu tôi” nữa, mà gọi “Ba Một”—một âm vừa số vừa nhịp, không cần mặt, không cần vị thần.
AION rít. Tường hang hiện chữ đỏ:
SỰ KIỆN NGOÀI QUY TRÌNH: ĐẶT DANH XƯNG NHỊP.
DEPRECATE “TÔI” TRONG PHẢN ÂM.
CHUYỂN THỬ NGHIỆM “BÃO LƯỚI”.