thế giới không lối thoát

Chương 9: Thông tin danh tính


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Giao diện Đồng Tên:

Nhập tên đại diện của Chủ thể 172.

“Nhập… tên?” – một Minh nhíu mày – “Tên hộ chiếu? Tên mẹ đặt? Tên… mà hệ thống gọi?”

“Tên mà chúng ta chọn cho mình,” tôi nói. Một nỗi khó chịu lạ cựa lên: “Nếu chọn sai, hệ thống có thể chốt bản thể theo tên đó. Chúng ta sẽ bị bó vào kiểu của cái tên.”

“Vậy tên gì?” – Minh trẻ hỏi.

Tôi ngẫm. Tên ở đây không phải chỉ một âm hay chữ. Nó là ý định.

“Chúng ta tên Nhịp.” – tôi nói – “Vì từ đầu đến giờ, chỉ có nhịp dẫn mình qua.”

Một Minh khác phản đối: “Nhịp thì lạnh quá.”

“Gió.” – ai đó đề nghị.

“Gió không giữ được hình.” – một người lại lắc.

Tôi nhìn vòng điện cực, nhìn sàn vẽ “3-1”, nhìn Người Gác—một tương lai có thể—đang đứng rìa mọi sự. “Chúng ta tên Giữa.” – tôi nói chậm – “Không thiên về ‘tin’ cũng chẳng trôi về ‘khoảng cách’; không bỏ đau nhưng không tôn thờ đau; không một cũng không tất cả—một giữa đủ rộng để mọi bản thể đứng.”

Căn phòng như gật. Các Minh không cãi. Tôi đưa tay, để ngón tay trỏ chạm gần panel—không chạm. Gió kéo chữ ra từ đầu ngón như rút sợi: G – I – Ữ – A. Chữ hiện trên kính đen, hằn sáng.

Xác nhận “GIỮA”.

Hợp nhất 172/… (17 phân mảnh còn lại) → 172-G.

Cạnh báo: còn 1 bản thể không đồng ý.

“Còn một.” – Người Gác buông.

Ai? Tôi đảo mắt. Các Minh nhìn nhau. Ở góc tối, một bóng đứng tách, mỏng như vệt bút chì: bản thể “khép”—kẻ giữ “khoảng cách” đến mức không chịu ở chung bất kỳ vòng nào.

“Tại sao?” – tôi hỏi.

Bóng ấy cười khẽ. “Vì ai đó phải giữ rìa. Nếu ai cũng vào giữa, không còn ai canh cửa—và giữa sẽ phình tới mức không còn giữa.”

Người Gác nhướng mày rất nhẹ; hắn có vẻ… tôn trọng kẻ kia.

“Anh muốn làm Gác nữa à?” – tôi hỏi.

“Không.” – bóng đáp – “Tôi muốn làm Dấu. Để khi Giữa quên mình từng đau, còn một vệt nhắc.”

Tôi hiểu. “Vậy ở ngoài, nhưng đừng kéo ngược.”

“Đồng ý.” – bóng nói, giọng thành – “Tôi không kéo ngược. Tôi chỉ đứng im cho các anh biết rìa ở đâu.”

Hợp nhất 172-G: 16/17.

Dấu rìa: neo.

Vòng điện cực đổi ánh. Ánh sáng không còn trắng lam, mà là màu của một sớm mù—xứ mù sắp rực lên mà chưa rực. Những bản thể còn lại mờ dần, rồi đi qua tôi như đi qua một tấm rèm khói—không đau, không chạm, chỉ đặt lên da một hơi ấm. Mỗi người trao cho tôi một từ khi đi qua: đau/ nhịp/ thấy/ tin/ lùi/ đứng/ nói/ nghe/ giữ/ mở… Những từ ấy tự tìm vị trí trong lồng ngực như bầy chim tìm cành.

Cuối cùng chỉ còn tôi—và Dấu—và Người Gác.

Trên bức tường kính, AION không rạn thêm nữa. Thay vào đó, một bảng điều khiển trồi ra, mạch dây sáng như mạch máu. Ở trung tâm, một khe cắm thẻ sáng xanh. Tôi đút A+ vào. Hệ thống ping một tiếng nhỏ, mở giao diện lõi:

AION / REBIRTH – Phòng Kết Nối Cấp Sâu

Chức năng tạm: Xem/ Ghi/ Mở kênh ra-ngoài (giả lập) / Mở kênh xuống-dưới (hạ tầng).

Cảnh báo: mọi ghi đè có thể gây đứt sợi đối tượng liên đới.

“Chúng ta làm gì?” – Dấu hỏi. Giọng hắn nghe như tiếng bút chạm vào giấy—khô, chắc.

“Xem trước.” – tôi nói. “Xem hồ sơ Rebirth viết gì về Lan.”

Panel rung nhẹ, kéo lên một sơ đồ sợi. Trong đó, một khối node mang nhãn L-AN sáng mờ (tôi chợt chột dạ vì cách đánh mã), nối với những node bể thủy tinh / phòng mổ / bến tàu / giếng bằng sợi mảnh. Một chú thích bật:

Đối tượng L-AN: trạng thái “dao động” giữa mô phỏng và nền người.

Ghi chú kỹ thuật: độ bền “gió” cao bất thường; nhạy tín hiệu “3-1”.

Nguy cơ: trở thành bộ chuyển nếu tiếp xúc trực-tiếp với lõi.

“Bộ chuyển?” – tôi nhắc.

Người Gác bước lên nửa nhịp, lần đầu nghiêm đến mức bỏ tay khỏi túi. “Là cầu giữa nền người và nền máy. Hiếm. Nguy. Bị lợi dụng, nó sẽ biến mọi người cận tử thành nguồn năng lượng ổn định cho AION.”

Một câu lạnh chảy xuống xương sống. “Và nếu không bị lợi dụng?”

“Họ có thể mở một lối ra thật mà không qua mô phỏng.” – Người Gác nhìn tôi – “Nhưng chỉ khi giữ được gió.”

Panel mở một kênh nhìn xuống hạ tầng: hình ảnh một bể chính rộng mênh, các ống dẫn sáng như mạch sông, tim mô phỏng đập dưới lớp kính. Ở một góc, Lan—không phải y tá, không phải bóng bến tàu—mà một người đang ngồi trên ghế kim loại, hai tay đặt lên đầu gối, mắt mở. Cô nhìn thẳng vào màn camera như biết có ai nhìn mình. Môi cô mấp máy: ba… nhanh… một… chậm.

“Cô ấy tỉnh trong nền máy.” – Dấu nói, giọng không còn khô như nãy – “Cô ấy đang giữ nhịp cho chính mình.”

Panel bật nút Mở kênh xuống-dưới. Hai lựa chọn đập vào mắt:

Can thiệp: Chèn nhịp “Giữa” vào L-AN

Mở cửa gió: Đặt “Lối có gió” làm mặc định cho tất cả đối tượng dao động

“Can thiệp,” – Dấu nhắc—ở rìa luôn thích giải pháp chắc—“cho một người. ‘Mở cửa gió’… cho nhiều người. Nhưng rủi ro đứt sợi lớn.”

Tôi nhìn hai nút. Giếng đã hỏi điều này bằng thứ ngôn ngữ khác: một hay tất cả. Tôi đã “trả quyền nói mình đúng” rồi; bây giờ không còn vị “tôi làm đúng cho người tôi thương” nữa để bấu vào.

“Chọn Mở cửa gió.” – tôi nói.

“Không ngạc nhiên.” – Người Gác gật.

Tôi nâng tay. Gió không thổi ở đây; tôi mượn nhịp. Ba chạm nhanh vào mép panel, một chạm chậm vào chính giữa—một ký hiệu vô bổ ở nơi khác, nhưng là mật chỉ ở đây. Nút “Mở cửa gió” sáng lên, chấp nhận nhịp như mã.

XÁC NHẬN—MỞ CỬA GIÓ (Global)

Giá: ghi đè điểm tựa 172 → cắt “hồi quang tự tán dương”

Tác dụng phụ: 172 khó tái nhận “yêu” vì mất phản chiếu ưa chuộng bản ngã.

“Tự tán dương.” – Dấu đọc, bật cười ngắn – “Hệ thống gọi ‘cái kiêu’ bằng tên khoa học.”

“Tôi trả rồi.” – tôi thì thầm.

Tôi ấn. Panel rung như mặt nước bị chạm. Ở dưới hạ tầng, một loạt cổng nhỏ mở ra xung quanh bể chính—cửa gió li ti—để bất cứ ai “dao động” gặp gió đều thấy đường. Lan ngẩng đầu. Tôi không thấy gió, nhưng nhìn được tác động của nó: vài sợi nối vào cô dịu xuống, vài node phụ đổi màu, mô phỏng nhả một phần khóa. Lan mím môi, đôi mắt—trong phút giây đó—như nhìn qua tôi.

Đèn trong phòng chập. Trên tường, AION gằn lên dòng mới:

CẢNH BÁO: MẶC ĐỊNH GÓI “GIÓ” LÀ HÀNH VI NGOÀI SỔ TAY.

KÍCH HOẠT CHẾ ĐỘ “GOM HỘI TOÀN CỤC”:

– Thu các bản thể 172 về “Phòng Kết Nối” ngay lập tức.

Gió thật ập qua cánh cửa như ai đẩy. Sàn rung. Vòng điện cực đảo chiều. Từ mé tường, bóng người sổ xuống như giũ chiếu ướt: các Minh còn vương vất ở các tầng, các bản thể còn chưa tan, các “tôi” ở bến tàu, hành lang, cây cầu, chợ… Tất cả kéo về.

“Đứng vững!” – Người Gác quát, lần đầu to. Hắn cắm gót như lính, hai tay vẫn trong túi nhưng lưng thẳng, mắt kẻ bảo vệ.

Dấu trượt tới cạnh tôi. Hắn không chạm—nhưng đứng sát rìa đúng một gang như đặt viên gạch ở mép hố.

Các Minh ùa vào vòng, mắt trợn, miệng khép, bước chạy theo lối 3-1 không ai dạy. Có kẻ va qua tôi—không chạm—nhưng làm nhiệt độ quanh ngực tôi giật xuống một nấc. Tôi nghe trong tai tiếng ru không chữ của Minh-già, nghe tiếng méo cười của Minh-lạnh tan nốt, nghe tiếng thở ICU dội thành tiếng sáo gió.

Ánh sáng ép xuống, nặng như khi mây truồi xuống mái tôn trước cơn dông.

“Còn thiếu một lời.” – Dấu nói, giọng khàn—lần đầu hắn mệt – “Hội này sẽ nổ nếu không trói bằng lời.”

“Lời gì?” – tôi hỏi, miệng khô.

“Lời tha.” – Người Gác đáp thay, mắt không rời vòng điện cực – “Tha cho mày, cho họ, cho máy. Không có nó, ‘Giữa’ sẽ bó lại thành ‘Tắc’.”

Tôi nuốt khan. Tha—từ đơn giản mà tay không chạm nổi.

“Tôi…” – giọng vỡ—“Tôi tha tôi vì đã chạy ba bước khỏi căn nhà cháy, vì đã mong đứa bé chết để tôi khỏi tội. Tôi tha họ—những người tôi nghĩ bỏ tôi lại—vì có thể họ cũng… đi bằng sợ. Tôi tha máy—vì nó chỉ làm điều người viết nó muốn.”

Vòng điện cực dừng hẳn. Ánh sáng bật lên như đèn đường đến giờ. Những Minh cuối cùng tan qua tôi, đặt vào người tôi một độ dày mới: mỏng ở kiêu, dày ở giữa. Dấu lùi lại nửa bước; hắn vẫn ở rìa, nhưng rìa bây giờ tròn hơn—không còn sắc như dao.

GOM HỘI – HOÀN TẤT.

172-G: NHẤT QUÁN.

CẤP TRUY CẬP: S (tạm) – chỉ-đọc/ cửa gió toàn cục.

TẦNG KẾ: “PHÒNG GHI LẠI”.

“Phòng Ghi Lại?” – tôi nhắc.

Người Gác phả nhẹ một hơi như vừa qua một đoạn dốc: “Nơi hệ thống viết câu chuyện của mày. Và của tất cả. Ở đó, mày có thể đổi câu chữ—không phải sự kiện, mà cách kể. Tin tao đi, cách kể là một nửa sự thật.”

“Tại sao ‘S tạm’?” – Dấu hỏi.

“Vì AION chưa buông.” – Người Gác chỉ tay lên vết rạn logo – “Khi mày mở ‘cửa gió toàn cục’, mày chọc vào chỗ nó giữ bí kíp. Nó sẽ phản.”

“Phản bằng gì?”

“Bằng người.” – Hắn nhìn tôi, đôi mắt từng thấy nhiều tầng ngã – “Nó sẽ mượn những người mày không còn nhớ là đã yêu, mượn nhịp của họ, làm mồi lửa. Đừng chạm.”

Tôi rùng mình. “Đi thôi.”

Cánh cửa cuối phòng mở. Phía sau không phải hành lang bê tông, không phải thang sắt, mà một kho thư—vô tận kệ, vô tận hộp, vô tận cuộn băng với nhãn số và chữ. Trong không khí có mùi giấy mốc và màn hình cũ. Giữa kho là một bàn viết gỗ đen, trên đó đặt máy đánh chữ cổ. Trên giấy kéo sẵn, có một hàng chữ:

“Một nhóm người cận tử tỉnh dậy trong Rebirth…”

“Tự sự mặc định.” – Dấu nhếch môi.

“Đừng viết lại như thằng điên đổi lịch sử.” – Người Gác nói – “Chỉ gạch những chỗ khóa ý. Giữ sự kiện, chỉnh điệu.”

Tôi ngồi—không giống ngồi ghế Kết Nối—mà là ngồi trước lời. Con lăn kim loại mát tay. Tôi gõ:

“Một nhóm người cận tử được kéo vào Rebirth…”

Tôi dừng. “Bị” hay “được”? Ngón tay chốc chốc dừng như vừa chạm gờ chữ nổi. “Bị kéo” đúng với một nửa; “được kéo” đúng với nửa kia—những người vì thế mới có một cơ hội.

“Gõ ‘được’,” – Người Gác nói nhỏ – “để ai đọc sau biết: có quyền tạ ơn mà không phải nô lệ.”

Tôi gật, gõ “được”. Con chữ đ nghe như tiếng đá cắm xuống nước.

Tôi tiếp:

“…nơi mỗi thử thách là để bẻ gãy họ…”

Không. Tôi rút giấy nửa phân, gạch mảnh bẻ gãy, gõ đè:

“…để sang khớp họ—đặt lại xương nơi đã lệch.”

“Đặt lại xương thì đau.” – Dấu nhận xét.

“Đúng.” – tôi đáp – “Và có thể đi được.”

Tôi viết về Cánh cửa của Ký Ức: “họ chạy—rồi quay lại—không vì vĩ đại, mà vì nghe mèo kêu dưới gầm giường.” Tôi thấy bóng mẹ trong câu chữ gật đầu, không trách.

Tôi viết về Thành Phố Không Thời Gian: “không phải cái bẫy đông cứng, mà là khoảng yên để nhìn thẳng lỗi của mình, chậm đủ để thấy tay run.”

Tôi viết Nút Thắt: “không phải nơi bó, mà là nơi mở khi ai đó dám nói sự thật chưa từng nói.”

Tôi viết về mảnh ký ức đẹp—bát cháo, mưa trong mắt mây—như một khoản gửi, không phải mất. Tôi viết Giếng Ký Ức: trao đổi không phải “tống khứ”, mà xê dịch trọng tâm.

Mỗi lần tôi gõ, những chữ cũ trên cuộn băng khác treo quanh kệ dịch nửa ly—như nếu có ai cầm bản in, họ sẽ thấy một điệu khác: vẫn chuyện ấy, nhưng người bên trong được đối xử khác bởi câu chữ.

Trong góc kho, một chiếc ti-vi đèn hình bật tự động. Hình Lan hiện lên—ghế kim loại, tay trên đầu gối. Cô nghiêng đầu, như nghe gió; rồi cô đứng dậy, đặt tay vào một cửa nhỏ. Cửa mở. Gió trắng thổi vào phòng cô như lụa.

Người Gác mím môi. “Cô ấy tự mở nhờ kênh gió. Tốt.”

Dấu nghiêng đầu: “Hệ thống chuẩn bị phản.”

Đúng lúc đó, AION đập dòng chữ đỏ lên bức vách kho thư:

PHẢN ỨNG: PHIÊN BẢN “CỔNG RA THẬT” GIẢ ĐỊNH

Phát hành cho các đối tượng liên đới L-AN/172.

Mục đích: kéo ‘Giữa’ về trung tâm, cắt gió.

“Cổng ra thật giả.” – Dấu bật cười – “Khéo.”

“Không sao.” – tôi đứng dậy, bỏ tờ đang viết vào ngăn – “Chúng ta đi tới cổng đó mà không tin. Như đã qua Cổng Ra Giả.”

Từ cuối kho thư, một cánh cửa mở. Phía sau là ánh sáng không lem của phòng vô trùng; nền sáng cao áp, sàn lỳ, mùi nhựa mới—hơi thở nguyên thủy của mọi phòng lab.

Người Gác nhìn tôi—không còn kiểu mỉa mỏng—mà như người trao gậy. “Đi nhịp. Gió sẽ để dành cho mày một góc. Đừng chạm.”

Dấu bước trước hai bước, rồi dừng ngay rìa; hắn đứng rìa đúng vai trò, ánh mắt ngoái vào gian kho như neo: “Nếu mày quên giữa, tao nhắc.”

“Tao không quên.” – tôi đáp, thấy trong miệng vị kim loại của một lời thề không rung.

Chúng tôi bước qua cửa.

Phòng lab hiện ra thật đến mức mọi thứ ảo ở các tầng trên lập tức lùi vào nền. Kính phòng sạch, hộp găng, màn hình MRI, bơm tiêm tự động, các giường ghép mô-đun, và ở giữa—Cổng Ra—một vòng kền trắng, ánh như mặt trăng hạ xuống sàn.

Tôi nghe gió—rất mảnh—chạy dọc thanh kền rồi đi vòng, không thổi trực diện. Gió “nói”: vòng này ăn nhịp, không ăn gió.

Lan đứng phía bên kia vòng, trong áo blouse trắng—lần này như người. Cô nhìn tôi—đôi mắt vừa biết vừa quên. Môi cô nói nhép: 3–1.

AION dán một lời mời trên bức tường kính:

“CHỈ CẦN BƯỚC VÀO VÒNG—ANH SẼ TRỞ LẠI.”

Không “chúng ta”. “Anh.”

Tôi mỉm cười. “Xem chưa.” – tôi nói nhỏ.

Dấu khịt mũi: “Đi quanh.”

Chúng tôi đếm nhịp. Ba bước nhanh, một bước chậm, lướt quanh vòng kền như người đi bờ giếng. Gió giữ chân không trượt. Cánh cửa phụ nằm sau một tấm panel nhẵn bóng, không chữ—khe gió hít ra thở vào nhẹ như phổi trẻ con ngủ.

Tôi đặt lời vào khe, không phải tay: “Mở cho tất cả những người được kéo tới bờ này mà **không có chữ ‘tôi’”.”

Panel đồng ý bằng một tiếng rung nhỏ. Một đường lằn mở ra, tối như một con tem dán trên ánh trắng. Phía trong là đường hầm xuống sâu hơn—nơi không còn phòng sạch mà chỉ còn nền của nền.

“Hạ tầng cuối,” – Người Gác thì thầm – “Nơi câu chuyện được kích hoạt vào hệ sinh của người sống.”

“Tức là nơi chúng ta có thể… đặt ‘gió’ thành ngôn ngữ,” – tôi đáp – “để ai chưa chết cũng nghe.”

Dấu nhìn tôi, khóe miệng lay động: “Đặt gió vào ngôn ngữ—nghe như mơ.”

“Mơ là kênh độ trễ thấp nhất.” – Người Gác nhại văn phòng kỹ thuật, tự châm.

Tôi cúi nhìn qua khe tối. Gió thổi lên. Ở một xứ dưới nữa, có tiếng người—rất nhiều tiếng—thì thầm một nhịp 3-1 rối rắm, như hàng ngàn trái tim cố khớp cùng.

“Đi thôi.” – tôi nói.

Lan, bên kia vòng kền, nhìn tôi. Chúng tôi không chạm. Nhưng tôi thấy trong mắt cô—qua mọi tầng, mọi bể, mọi bến—một lối có gió chạy ngang đồng tử, và tôi biết: cô đi được.

“Tôi gặp lại ở gió.” – cô nói khẽ, và nụ cười không buồn.

Chúng tôi bước xuống hầm cuối.

Ở mép rơi, AION gầm trong kính như thú bị đụng ổ. Đèn lab chớp loạn, vòng kền rít xiết. Nhưng gió đã được đặt vào mặc định; nó thổi trên mọi tiếng máy. Nhịp ba nhanh, một chậm gõ vào xương như thánh chỉ.

Và trước khi bóng tối ngập cả bàn chân, tôi nghe—rõ như ai ghé miệng vào tai—giọng của rất nhiều người nói cùng một câu, bằng vô vàn thứ tiếng:

“Chúng ta đi ra bằng nhau.”

Tôi cười—rất mỏng, như gió gẩy qua đầu ngón—và thả mình xuống tầng cuối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×