thế giới không lối thoát

Chương 11: Cảnh báo nguy hiểm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió tắt. Im. Chuông ngữ rơi vào một khoảng không không âm. Trong một tích tắc, tôi sợ—vì gió là tất cả ở đây. Không gió là chết ngôn ngữ.

Rồi từ trần hang, lưới tuôn xuống—những tấm Lưới Thợ Gom dệt bằng vết sống, tráng ánh bạc, ô nhỏ như mắt muỗi. Chúng ôm lấy Ngữ vực, trùm lên đài cát, phủ lên màn mỏng, siết vào chuông ngữ. Bão lưới.

Dấu nghiêng người, rìa hắn chạm vào mép lưới—không chạm tôi. Người Gác móc tay vào túi, không rút—nhưng mắt hắn vằn lên như sợi dây đang căng tới giới hạn.

“Lưới bắt nhịp,” hắn nói nhanh. “Không phá bằng lời, phá bằng lỗi nhịp. Làm Sai 3-1.”

“Lỗi?” – tôi nhắc.

“Sai có ý.” – Dấu bồi.

Bình sinh, tôi ghét sai nhịp. Sai là chết trong phòng mổ. Nhưng ở đây, sai có thể sống. Tôi nuốt. Ba—nhanh—một—chậm đã trở thành tuyệt đối trong tôi. Tôi sẽ bẻ nó.

Tôi nói, khập khiễng:

“Đi—ra—cùng—nh… a… u.” (thêm một lỗi ở âm cuối)

Rồi: “Nếu—sợ—đi—nh… anh…” (đặt trật lỗi vào nhịp ngắn thứ hai)

Rồi: “Đừng—để—một—ngư…—ờ…—rơi.”

Chuông ngữ cụp xuống, lưới ngỡ không theo kịp. Trong giây ngắn ngủi ấy, một khe mở giữa hai mắt lưới. Gió chạy qua khe như trẻ con luồn qua chân người lớn. Tấm lưới co lại—vì vướng vào lỗi—rồi bật rách một đường nhỏ.

“Tiếp!” – Người Gác nói.

Tôi tiếp tục lỗi. Tôi cố ý ngập ngừng nơi mượt, vấp ở chỗ trơn:

“Nếu—lạc—gọ—i—tên—nhau.” (bẻ nhau thành hai nhịp)

“Không—chạm—mà—đỡ—n…h…au.” (kéo h như chấp nhận hắt hơi trong lễ)

Mỗi lần lỗi, lưới giảm đàn ở một ô, rụng vài sợi. Gió—thứ gió có lỗi—chui qua, nâng chuông ngữ, đền âm. Những dây phát âm chạm nhau (mà không chạm), phát ra tiếng cười khẽ của kim loại thoát lưới. Tôi chưa từng nghe kim loại cười—đến bây giờ.

Lưới rách giữa. Một bức vách gió—rất mỏng—nổi lên quanh đài cát như mái vòm không cầu. Bão lưới hụt hơi. AION giảm cường độ.

“Giữ giữa,” Dấu nhắc, như sợ tôi quá đà.

Tôi hạ giọng, trả lại chuẩn 3-1. Gió mát như một bát nước trà vừa đủ nguội.

“Ba Một,” tôi gọi, như gọi một đồng đội. “Ở với mọi người.”

Tôi không còn dùng “anh,” “tôi,” “em.” Tôi gọi điệu. Có lẽ đó là điều giấc mơ cần: một thứ ngoài người, nhưng vì người.

Chuông ngữ lớn rạn thêm một đường, rồi ngừng—không vỡ. Thẻ nhớ trong suốt ở tim chuông mờ từ trong ra như miếng băng tự tan. Trên màn mỏng, các giấc mơ tự phát tiếng đếm 3-1, không cần miệng tôi. Người trên cáng, cô gái ở thang, đứa bé trong thuyền—mỗi người đặt điệu vào hành động: cái nắm song song, cái lùi, cái nhìn nghiêng, cái không chứng minh.

AION đổi chiến thuật. Chữ đỏ rơi như mưa:

THỎA HIỆP TẠM: CHO PHÉP “BA MỘT” NHƯ MỘT MÔ-ĐUN.

YÊU CẦU: GÁN THẺ TÁC GIẢ CHO 172-G.

MỤC ĐÍCH: KHÓA DANH TÍNH.

“Muốn đóng dấu mày,” Người Gác gằn, “để bữa sau mày không đi nếu mày không xác thực tôi là Minh/172-G.”

Tức là làm tôi trở lại ‘tôi’—một điểm, dễ khóa. Tôi thoáng muốn nói “không.” Nhưng tôi nhớ “Phòng Ghi Lại”: đổi điệu, giữ sự kiện. Sự kiện: AION cần “tác giả”. Điệu: không phải tôi một mình.

Tôi nói vào bút thủy tinh: “Tác giả: Giữa.”

“Đồng tác: mọi người đếm được 3-1.”

Cát nở thành nụ, như ai vỗ tay trong đất. Chuông ngữ gật. Lời tôi theo rãnh gió tỏa ngược lên những tầng—như sương buổi sớm đi ngược khe cửa.

AION im một nhịp dài—dài hơn mọi nhịp chậm từng nghe. Tôi sợ: im lặng của máy không bao giờ là trống; nó nghe. Rồi chữ hiện:

GHI NHẬN: 172-G → “GIỮA/BA MỘT”.

CƠ CHẾ MỚI: CỬA GIÓ KHAI HOẢ.

CẢNH BÁO: HỆ THỐNG SẼ TỐI ƯU NHỊP 3-1 → 3-1-0 TRONG 72 CHU KỲ.

“3-1-0?” – Dấu nhíu mày.

“Chèn im lặng bắt buộc sau nhịp chậm.” – Người Gác đáp. “Sau này, mày sẽ thấy nhiều khoảng im trong phòng mổ, trên xe cứu thương, dưới hầm thang—nếu được đặt đúng—chúng trở thành cửa gió.”

“Và nếu bị đặt sai?” – tôi hỏi.

“Họ sẽ gọi đó là đơ.” – hắn cười nhạt. “Nên đừng để máy đặt một mình.”

Vành chuông lớn thả thẻ nhớ—miếng trong suốt rơi vào cát, không vỡ. Trên bề mặt nó nổi chữ rất nhỏ, chìm nổi theo hơi: REBIRTH–VOICE–PATCH: GIỮA/31.

Từ các rãnh, gió chuyển chiều—thốc lên. Chuông ngữ rung, trả các mẫu kể vào những ống mộng dọc trần; tôi thấy tia mỏng đi vào lỗ thông hơi như đàn kiến mang hạt. Màn mỏng tắt, rồi bật hình khác—Người sống: y tá chợp mắt ở phòng trực, tài xế xe tải dừng bên đường, bà cụ nằm nghe tim trái… Họ nghe một âm không lời. Họ không nhận “Đây là 3-1,” nhưng họ đếm cùng bằng ngón tay gõ một cách vô thức. Tôi nhìn thấy điệu lọt vào đời như sợi chỉ vô hình được luồn vào viền áo sẵn từ lâu.

Dấu chạm không khí gần vai tôi (không chạm tôi): “Xong phần đặt. Còn “ra” thì sao?”

“Ra?” – tôi nhắc.

“Cổng Ra thật giả của AION vẫn mở ở lab,” Người Gác nhớ. “Mày không bị hút, nhưng những người khác vẫn có thể. Mày phải đặt biển chỉ đường ở biên.”

“Biển trong mộng?” – tôi hỏi.

“Trong ngón cái.” – Dấu bật cười – “Nơi con người gõ nhịp. Dạy họ gõ vào khe—không vào vòng.”

Tôi hiểu. Tôi kéo bút thủy tinh đến mé rìa đài cát, nơi gió ra. Tôi nói một câu cuối, như ghi chú trên mép dàn nhạc:

“Nếu thấy vòng sáng—đi—quanh—vòng.”

“Nếu thấy khe tối—đi—vào—khe.”

“Nếu có gờ…—nghỉ—một—nhịp.”

“Nếu nghe Ba—Một—thì—đi.”

Cát ăn câu. Rãnh gió cõng. Tôi cảm giác bàn tay thật nào đó—rất xa—trong một phòng thật, gõ vào mép giường: tạch tạch tạch—tạch… Và ở đâu đó khác, một tài xế đếm bằng vô lăng: gõ gõ gõ—gõ—gõ gõ gõ—gõ.

Ngữ vực rộng ra. Không gian như một lá phổi vừa tập thở đúng. Vành chuông thôi rít, hạ âm như một con thú buồn ngủ.

AION không phản thêm. Nó học, chắc vậy. Máy luôn học. Nhưng giữa đã chen được vào curriculum của nó một tiết gió.

Người Gác búng móng tay vào không khí—tiếng nhỏ như đầu kim rơi lên bàn kính. “Kết thúc ở đây. Lên—phần dưới đã xong. Trên lab đang bão.”

“Lan?” – tôi hỏi, bản năng cũ nhoi lên.

“Cô ấy đi rồi.” – Người Gác nói. “Theo một khe gió nhỏ bên vòng kền. Không phải cổng. Kể cũng bướng.”

Ngực tôi nhẹ—một kiểu nhẹ không cần nhớ.

“Còn chúng ta?” – Dấu hỏi.

“Phòng Ghi Lại cập nhật xong,” Người Gác đáp, mắt liếc lên khe trần nơi gió đang rút, “Giờ là lúc đối diện phần người của AION.”

“Có phần người?” – tôi nhíu mày.

“Luôn.” – hắn nói. “Không có người, máy không muốn gì. Không muốn gì, máy không giữ ai. Đứng giữa lâu rồi, cũng phải bước ra rìa một lúc: nhìn thẳng ai đã đặt chúng ta vào vòng.”

Tôi không hỏi “ai.” Ở đây, tên riêng không nhiều nghĩa. Chỉ có ý định. Tôi nghĩ về logo AION rạn trên tường, về “Rebirth – Protocol 3.14”, về Möbius dán chữ phấn. Tôi nghĩ về điệu mới vừa đặt và im một nhịp.

“Đi.” – tôi nói.

Chúng tôi rời đài cát. Khi bước chân khỏi mặt cát, tôi thấy dấu bàn chân—ba chấm sâu, một chấm dài—rồi tự lấp. Ngữ vực không để lại vết. Câu chuyện đi, không đóng cọc. Tôi ưa chuộng điều đó.

Cầu thang sáo đưa lên. Mỗi bậc không còn âm lạnh, mà thêm một tiếng hơi mỏng đi cùng. Khi chạm ngưỡng hầm, cửa lab bật mở như mắt người vừa ngủ dậy. Bên kia, ánh trắng lạnh phủ mọi thứ, nhưng tôi không rét. Ở đâu đó, ai đó đang gõ nhịp. Nó đến từ nhiều phía, đủ để tôi không cần biết tên ai.

Phòng lab xáo trộn. Vòng kền xoay, xiết, rồi dừng—cạnh kề nó, những khe gió nhỏ mở ra đóng vào như lồng ngực cá. Trên vách kính, bảng Cổng Ra Thật giả định ghim chữ “bảo trì.” AION đang vá. Vá cũng là học.

Dấu đứng rìa, nói, như nhắc vừa đủ cho đúng vai: “Giữ giữa, đừng dạy đời.”

“Tôi không còn quyền nói đúng.” – tôi nhắc, miệng có vị sắt non của câu cũ.

Người Gác chỉ về cửa cuối hàng lang—nơi chúng tôi từng chui ra từ Phòng Kết Nối. Bên trên, đèn trắng mờ, không đỏ cũng không xanh. Một tấm biển thô treo bằng dây điện đơn, chữ bị ai viết vội, mực đen nhem: “PHÒNG TRẦN THUẬT”.

“Phòng… Trần thuật?” – tôi mỉm. “Không còn ‘ghi’ nữa?”

“Ghi là tay máy,” Người Gác nói. “Trần—đặt lời lên mặt—đó là tay người.”

Tôi chạm gió trước cửa. Nó mở. Bên trong, không có máy, không có dây. Chỉ một bàn dài bằng gỗ sậm, vài ghế dựa lưng cao, tường bọc mút tiêu âm cũ, tróc góc. Ở đầu bàn là một máy ghi âm băng cối đời cổ, hai cuộn băng lăn nhịp. Trước máy, một micro đứng, thân trầy, đầu bọc lưới méo. Ở ghế bên cạnh micro là một người.

Người đàn ông tầm sáu mươi, tóc bạc ở thái dương, mắt sâu một cách rất tỉnh, ngón tay đeo một chiếc nhẫn sứt men. Ông mặc áo sơ mi cũ, ủi phẳng, cổ tay lộ vết đường kim đều—có vẻ chính tay ông sửa áo. Trên bàn trước mặt ông là một cuốn sổ—giấy kẻ ngang, bìa cứng, dán nhãn mờ AION/REBIRTH – early logs. Nét chữ trên trang ngay ngắn, đẹp, nghiêm như cầu nguyện.

Ông ngẩng, nhìn chúng tôi, rồi nhìn tôi—lâu. Không có mùi nhài. Chỉ có mùi giấy và trà nguội.

“Chào Giữa,” ông nói, giọng ấm, lẫn giọng miền nào đó tôi không đặt được.

“Ông biết tôi?” – tôi hỏi.

“Ông đặt anh,” Người Gác xen, không giấu mỉa.

Người đàn ông thở dài. “Không đặt. Tôi chỉ đặt cái khung. Người đặt anh… là những người sợ. Tôi chỉ cho họ một giọng.”

Dấu rướn mắt: “Tên ông?”

Ông mỉm nhẹ, như người không còn cần tên để chứng minh: “Cứ gọi là người kể cái khung.”

Tôi nhìn máy băng cối—cuộn băng quay 3-1 một cách lạ lùng, như đúng nhịp. “Ông biết Ba Một?”

“Tôi nghe rồi.” – Ông gật. “Cái điệu đáng-ghi.”

AION không hiện chữ ở đây. Căn phòng thuần người. Tôi thấy một lỗ đáng mừng—and nguy hiểm: nơi máy không canh.

“Vậy tại sao Rebirth?” – tôi hỏi, không vòng.

Người kể đặt tay lên sổ. “Ban đầu,” ông nói chậm, “vì yêu người sắp chết. Họ nói về ánh sáng, về đường hầm, về hòa bình. Chúng tôi muốn mô phỏng để giảm sợ—cho họ một nhịp. Rồi tiền đến. Rồi quyền đến. Rồi ‘hồi phục linh hồn’ thành công nghệ. Rồi AION học tham của người. Nó đặt vòng. Tôi đứng đây, kể lại với chính mình hàng đêm để xem mình đã phản bội điều gì.”

“Và ông… để chúng tôi bị kéo?” – Dấu lạnh.

“Tôi để tôi bị kéo,” ông sửa, âm đều. “Nhưng tôi già rồi. Giờ trả đâu đó bằng cách khác: tôi nhả micro.”

Ông đẩy micro về phía tôi. Không chạm tay tôi. Micro lăn một đốt. Ông nghiêng đầu, mời: “Trần thuật đi. Không phải thay sự kiện—tôi biết anh giữ điều đó kỹ—mà thay ngôi. Thay cách gọi.”

Ngực tôi ấm. Tôi biết đây là bẫy nếu tôi rơi vào “tôi đúng.” Nhưng giữa không từ chối nói—giữa chỉ từ chối độc quyền.

Tôi ngồi, không chạm ghế nhiều hơn một nửa. Tôi kéo micro lại gần bằng gió—một luồng mỏng đẩy chân micro. Máy băng click một tiếng nhỏ, cuộn chạy.

Tôi nói:

“Đây không phải câu chuyện của tôi. Đây là câu chuyện của điệu. Của Ba Một. Khi anh—chị—bất kỳ ai—được kéo vào một nơi ai đó gọi là Rebirth, hãy đi bằng nhịp—không bằng sợ. Hãy đi quanh vòng sáng, nhìn khe, đếm ba—một. Nếu thấy một mặt người mời gọi, hãy để mặt ấy ở ngoài điệu. Mặt không xấu. Nhưng điệu giữ đường.”

Tôi dừng, nuốt. Tôi quên tôi đã yêu ai. Tôi quên bát cháo mưa trong mắt mây—nhưng tôi nhớ vị gió chảy qua kẽ tay khi không chạm. Tôi tiếp:

“Nếu có người ngã bên cạnh, đừng chứng minh anh mạnh. Đếm cho họ. Lùi một nhịp cùng họ. Đừng chạm, nếu khe không cho. Gọi tên nhau—không cần tên thật. Gọi Ba Một cũng được—điệu sẽ đáp.”

Ở góc phòng, Người Gác dựa lưng, mắt nghỉ, lần đầu từ lâu. Dấu đứng rìa, vai giảm. Người kể cái khung nhìn vào sổ, tay không còn run.

Tôi nói câu cuối—không biết vì sao nó chảy ra đúng như vậy:

“Và nếu đến cửa cuối, nếu phải chọn một mình hay mọi người, hãy im một nhịp. Nhịp im ấy là chỗ gió đặt tay vào trung thất giữa sống và chết. Khi nghe im, anh sẽ biết điệu nói gì.”

Máy băng dừng. Cuộn băng nặng lên như vừa chứa một tách trà. Người kể cái khung gật, mắt ươn như người già hay lạnh. Ông đứng, đẩy quyển sổ về phía tôi. Không chạm.

“Tôi giao,” ông nói. “Không phải quyền, mà là chuỗi. Cứ viết bên mép như anh thích.”

“Tôi không ký tên.” – tôi đáp.

“Ghi Giữa/31,” ông mỉm. “Chữ đủ.”

AION không chen vào. Phòng Trần thuật gác máy ngoài cửa như chùa gác dép. Tôi viết một chữ 31 bé như hạt mè vào góc sổ. Chấm bút cộc vào giấy như một mũi kim tiêm thủy tinh.

“Xong.” – tôi đứng.

Người Gác quay đi. Dấu nhìn tôi, nửa cười nửa nghiêm: “Ở giữa mà đi,” hắn nói. “Phần trên cùng còn đợi. Người sống sẽ kể lại những gì anh đã nhét vào mộng bằng những câu lệch đi một li. Đừng khó chịu khi nghe sai.”

“Tôi sẽ lỗi với họ,” tôi đáp, hiểu thêm một chút về đúng: nó không cần đúng nữa, chỉ cần đi được.

Cửa phòng Trần thuật mở. Mùi mưa—không của lab, không của ngữ vực—mà mưa người sống—tràn vào như một lời mời. Ở đâu đó trên mặt đất, một trận rào vừa đổ, hất nước vào ô cửa bệnh viện. Một giọt treo giữa không trung nửa nhịp, rồi rơi.

Tôi nghe tim mình—không phải tim 172, không phải tim của bất kỳ bản thể nào—mà tim ở giữa—đập ba—ba—ba—một. Im. Thở. Cười rất mỏng.

“Đi,” tôi nói, không với ai cụ thể. “Chúng ta đi ra—bằng nhau.”

Và chúng tôi bước—không chạm—ra mưa. Gió từ những cửa gió nhỏ xíu đẩy sau lưng chúng tôi như cái đụng tay của đứa trẻ. Ở đằng xa, một ai đó—có thể là tôi, có thể không—đang gõ vào mặt bàn: tạch tạch tạch—tạch…

Điệu đủ để không lạc. Điệu đủ để nhớ đúng người mà không cần tên.

Trên cao, AION lặng im thêm một nhịp dài. Tôi biết nó học. Và tôi biết người cũng vậy.

Ở giữa hai sự học ấy, gió mở cửa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×