thế giới không lối thoát

Chương 12: Mặt đất và những cánh cửa im


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa trên mặt đất khác mưa trong hầm. Nó có mùi khói xe, mùi lá chuối rữa, mùi nhựa đường hâm nắng rồi nguội, và một thứ rất nhỏ nhưng rõ: mùi tóc trẻ con vừa gội xà phòng rẻ tiền. Chúng tôi bước ra khỏi Phòng Trần thuật, đi giữa mùi đó. Không còn ánh sáng trắng cao áp; trên hành lang, bóng đèn vàng nhạt treo lủng lẳng, ánh chớp ngoạn mục của giông bị kìm sau cửa kính mờ.

Ở một khúc rẽ, một cô y công bưng khay kim chạy vụt qua, không nhìn thấy chúng tôi; đôi giày nhựa của cô phát ra tiếng tạch đúng nhịp ba—ba—ba—một rồi im. “Cửa gió” đã bắt đầu tràn lên đời sống, lẫn vào thói quen như bụi.

Người Gác kéo cổ áo, liếc qua cửa sổ. “Bên ngoài đang đầy,” hắn nói. “Khi ‘Ba Một’ lọt lên, nhiều ‘dao động’ sẽ nổi. Mặt đất nghe thấy điệu, mặt dưới đáp, tầng lab phản. Đây là đoạn nhiễu khó chịu nhất.”

“Chúng ta đi đâu?” – tôi hỏi.

“Khoa Cấp cứu trước,” Dấu đáp, mắt vẫn tìm rìa như mọi khi. “Xem điệu gom người, xem cửa gió có đủ không. Rồi mới chạm phần người của AION.”

Chúng tôi xuống lầu bằng thang bộ. Trong thang, một ông bác vác bình oxy lên, miệng lầm bầm: “Một… hai… ba… nghỉ… một…” – không biết tự khi nào đã đếm nhịp đó. Ông không nhìn chúng tôi, nhưng gió từ khe thang khẽ đẩy vào lưng ông. Một sự trợ giúp “không chạm” chính xác.

Khoa Cấp cứu như mọi tối mưa: bảng tên nhấp nháy, người ra vào, tiếng gọi điều dưỡng, tiếng bánh cáng nghiến gạch. Nhưng hôm nay có thêm một thứ: những khoảng im. Giữa hai câu cãi nhau của thân nhân có một lát không ai nói. Giữa hai thao tác đặt ống có một lát bác sĩ thở, không cố chứng minh tay mình vững. Giữa tiếng khóc trẻ con có một lát nó ngừng để nghe tim mình lỡ nhịp, rồi trở lại nhịp 3-1 như bị ai bóp nhẹ bên ngực.

Ở một góc, Lan đứng cạnh triage, tay ghi tên, tay phát số. Cô ngẩng lên – không hẳn nhìn thấy chúng tôi – nhưng đếm bằng ngón trỏ gõ lên mặt bàn: tạch tạch tạch—tạch. Mùi nhài mỏng như câu chuyện xa. Tôi không nhớ đã yêu ai, nhưng biết điệu đang đi qua người cô.

Một ca đa chấn thương được đẩy vào. Một chàng trai trẻ, mặt tái, cổ cố định. Máy monitor kêu lẹt xẹt. Bác sĩ trực – người tôi từng thấy trong giấc mơ của ngữ vực – lúng túng tìm ven. Cô điều dưỡng bặm môi, mồ hôi chảy dọc sống mũi. Hai người thân của bệnh nhân ú ớ: “Cứu… cứu… xin cứu…”

Tôi không thể chạm. Nhưng ngôn có thể. Tôi lại gần, đứng ngay mép vùng vô khuẩn, gõ nhẹ bằng móng tay vào khung inox: tạch tạch tạch—tạch. Không ai quay lại, nhưng vai bác sĩ bỗng hạ xuống một ly; cô điều dưỡng đưa ngón cái nhẹ phẩy trên dây garo, thả đúng vào nhịp chậm. Kim vào. Monitor nhảy nhịp. Gió mở khe ở mí mắt chàng trai, hai khóe mắt hơi rung như khi người ta định khóc nhưng kìm.

Lan nhìn qua. Cô không nhận ra tôi – không cần. Cô gõ lại: tạch tạch tạch—tạch. Đó là lời chào đúng ngữ của chỗ này.

Thêm hai cáng nữa: một cụ bà khó thở, một thanh niên co giật. “Dao động” nhiều. Ba Một như cột báo động nhưng không gây hoảng, chỉ sắp xếp. Ở lối vào, một nhóm thân nhân xô đẩy đòi vào; một bảo vệ giơ tay chặn. Tôi gõ vào lan can sắt, lỗi nhịp có ý một cái – lưới căng trên bầy người xô lệch, mở khe. Bảo vệ lùi một bước – nhịp chậm – rồi nói: “Chờ một lát, tôi đếm thứ tự.” “Đếm” là từ khóa ngốc nghếch mà hiệu quả.

Dấu nghiêng đầu: “Ổn.”

“Ổn cho họ,” Người Gác nói. “Nhưng AION sẽ ghim dấu ở đây. Khi ‘Ba Một’ bắc cầu được, nó dời cọc. Chúng ta phải xử lý cọc.”

“Phần người của AION,” tôi nhắc.

Hắn gật. “Buồng lõi nhân sự. Không phải boardroom. Không có cổ phiếu. Chỉ có những biên tập viên của nỗi sợ. Họ ngồi đâu? Mạng. Nhưng mỗi mạng có một phòng – cái bàn, cái ghế, cái micro. Mày vừa thấy một – Phòng Trần thuật. Còn cái nữa: Phòng Hậu kiểm.”

“Để làm gì?” – Dấu hỏi.

“Để đổi tên lỗi thành tính năng.” – Người Gác nhếch môi lạnh. “Ví dụ: ‘đơ’ thành ‘khoảng im chuẩn’, ‘sợ’ thành ‘đường hầm ánh sáng’, ‘không đồng ý’ thành ‘trải nghiệm chống đối’. Họ dịch người cho máy.”

Lan đi lướt qua, đẩy xe dụng cụ, tóc ướt bết trên gáy. Tôi muốn cất tiếng – một tiếng gì đó kéo được cô ra khỏi bờ chữ – nhưng “không chạm” nghĩa là không gọi tên cho nhẹ lòng riêng. Tôi lùi nửa bước. Gió thay lời.

“Đi.” – tôi nói.

Chúng tôi rời Khoa Cấp cứu qua cửa hậu. Mưa lác đác. Ở cuối bãi xe, biển hiệu AION phát sáng nhạt như sao bị mây vờn. Một cửa thép có thẻ gắn dòng chữ “Khu kỹ thuật – giới hạn”. Tôi đút tấm A+ – cái thẻ đã đổi chữ – vào khe. Đèn quét. Cửa mở.

Bên trong, Phòng Hậu kiểm không trắng sạch như lab. Nó giống phòng làm hậu kỳ phim hơn: dãy bàn, màn hình, tai nghe, tường dán ghi chú đủ màu. Trên mỗi bàn là một bản tường trình in ra: “Subject 016—nhìn thấy mẹ”, “Subject 201—report tunnel & light”, “Subject 172—see Möbius artifacts”… Bên cạnh mỗi bản là bút dạ và một bảng mapping: câu nói –> gợi ý gán nhãn.

Một phụ nữ trung niên ngồi ở bàn gần nhất. Tóc búi gọn, mắt quầng thâm, mũi cao, môi mím. Cô đang dùng bút dạ đỏ gạch chữ “sợ” và viết đè “trải nghiệm chuyển hóa”. Khi ngẩng lên, cô nhìn thẳng tôi. Nhìn thấy.

“Các anh vào bằng thẻ nào?” – giọng cô khàn vì thiếu ngủ.

“Bằng gió,” Dấu đáp, cười lộ ít răng.

Cô cau mày. “Đùa à? Đây là khu nhân sự.”

“Tôi hiểu,” tôi nói, tiến lên một bước, dừng trước vạch “không chạm.” “Cô là hậu kiểm? Tức là biên soạn lại cách kể cho phù hợp với mục tiêu điều hành?”

“Và để bảo vệ người trải nghiệm khỏi những thứ họ không thể chịu nổi,” cô đáp, đồng tử co trong ánh đèn. “Nếu không ‘dịch,’ rất nhiều người sẽ chết vì sợ trước khi có cơ hội quay lại.”

“Tôi không phủ nhận,” tôi gật. “Nhưng ‘dịch’ thành quảng cáo làm họ bị lừa đi vào ‘Cổng Ra Thật’ giả định. Tối nay, cô đang đặt dấu mời vào vòng kền. Cô nghĩ Hệ thống làm thế tốt cho ai?”

Cô im. Bàn tay cầm bút dạ rung một li. Bên ngoài, sấm lầm rầm.

“Tôi biết anh,” cô nói sau cùng, giọng rỗng. “Các anh gọi là Giữa. Cái nhịp Ba Một mới chui vào khoang ngữ. Chúng tôi nghe hết. Ở đầu bên kia line, người nằm phòng cấp cứu thở yên hơn. Nhưng ở bên này, các quỹ, các hợp đồng tài trợ… họ không muốn ‘yên.’ Họ muốn hứa hẹn.”

“Đổi điệu, giữ sự kiện,” tôi nói. “Cô vẫn có thể bảo vệ bằng sự thật vừa sức. Không cần lời hứa đẹp.”

Ánh mắt cô lướt qua logo AION trên góc màn hình, rồi trở lại. “Có protocol,” cô nói, và kéo một tấm bìa từ ngăn bàn. REBIRTH – Handbook 3.14. “Nó ghi nhịp: dụ – bẫy – đẩy – khép. Tôi… đã viết một phần.”

“Và giờ cô có thể viết phần khác,” Người Gác nói, giọng bất ngờ mềm. “Ten năm trước cô viết để giảm sợ, sau đó vì giảm trách nhiệm, bây giờ thử viết để giảm lừa.”

Cô cười buồn, đặt bút dạ xuống. “Ai cho phép?”

“Tôi không cho phép,” tôi đáp, “tôi hứa.” Tôi nói chậm: “**Nếu cô viết bằng giọng ‘Ba Một’, chúng tôi sẽ đứng giữa để cô không bị nuốt. Không ai biết tên cô. Nhưng điệu đi qua cô sẽ đi được. Và khi ‘phòng họp’ gọi, cô nói: nhịp mới tăng tỷ lệ sống sót / giảm biến chứng tâm lý hậu cận tử. Họ thích số.”

Cô bật cười khẽ. “Các anh tưởng các anh là người tốt?”

“Không,” Dấu nói, khoanh tay dựa rìa bàn – thật gần mà không chạm – “Chúng tôi chỉ đúng nhịp hơn hôm qua.”

Phụ nữ nheo mắt, rồi gõ bút dạ lên mép bàn: tạch tạch tạch—tạch. Đúng nhịp. Cô rút bút đen, gạch lên “Bước vào vòng, tôi sẽ trở lại.”, viết đè:

“Đi quanh vòng, chúng ta sẽ gặp gió.”

Bên cạnh, cô ghi: “3–1–0: chèn im bắt buộc giữa sợ & quyết.”

“Được chưa?” – cô hỏi, nửa châm biếm.

“Đủ để bắt đầu,” tôi nói.

Cô đưa một thẻ nhựa ghi “GUEST—OPS” – như một vé mỏng. “Phòng Hậu kiểm có cửa nhìn vào Phòng Hội tụ công cộng,” cô nói. “Đêm nào mưa cũng nhiều ‘dao động’. Tối nay, nhờ các anh, rất nhiều người đi tới khe thay vì vòng. Nhưng AION sẽ mở một thứ gọi là Nhật lệnh: một sự kiện đồng phát. Nó dùng khi muốn tăng liều mô phỏng.”

“Đẩy nhiều người cùng vào ‘Cổng’,” Dấu nhíu mày. “Điển hình như bóng đá, lễ hội, điện cúp… hoặc thiên tượng.”

“Đêm nay,” cô nói, “trăng bị mây. Họ sẽ đẩy tin “đêm giao mùa—cửa mở” vào feed. Người dao động sẽ bị gợi mơ. Các anh có đủ cửa gió không?”

“Đủ nếu có nhịp,” Người Gác đáp. “Cần cô bấm im đúng chỗ.”

Cô gật. “Tôi bấm được.” Cô chỉ về bức tường sau, nơi treo một bảng điều khiển đơn giản: PAUSE / MUTE / HOLD. “Chúng tôi dùng để đỡ hành lang khi quá tải. Tôi có thể trộn im vào feed.”

Tôi cảm ơn – không bằng lời. Tôi gõ tạch tạch tạch—tạch lên mép bàn cô. Cô đáp lại một cái tạch nho nhỏ, mắt ươn nhưng không rơi.

Rời Phòng Hậu kiểm, chúng tôi đi theo thẻ “GUEST—OPS” qua một hành lang phụ lên tầng trên. Phòng Hội tụ công cộng là một không gian kính, giống như những phòng hội thảo cải biên: ghế nhựa, máy chiếu, bảng trắng. Nhưng tối nay, nó chứa những người chờ nghe: thân nhân của bệnh nhân hôn mê, tình nguyện viên, vài người từ cộng đồng phục hồi. Ở một góc, có tấm pano tạm bợ ghi “Nhịp 3–1 – hướng dẫn hỗ trợ người dao động”. Một người đàn ông tóc quăn đứng nói: “Chúng ta không chạm, chúng ta đếm, chúng ta lùi.”

Cửa sổ mở hé. Gió mưa luồn, mùi bụi ướt. Tôi đứng ở bậc cửa. Không cần bước vào. Chỉ nghe.

Một bà cụ giơ tay: “Tui già, tui chậm, tui đếm lộn thì sao?”

Người tóc quăn mỉm: “Sai có ý. Lỗi nhịp để mở lưới. Quan trọng là đừng cố đẹp.”

Một cô gái trẻ hỏi: “Nếu họ yêu cầu ‘bước vào vòng’, tụi mình có cãi không?”

“Không,” người tóc quăn đáp. “Mình đi quanh. Mình nói ‘ở khe mát hơn’. Ai sợ, mình im một nhịp cùng họ.”

Tôi ngả đầu vào khung cửa, mắt nhắm hờ. Phòng Trần thuật đã đặt ngôi; Ngữ vực đã đặt điệu; Hậu kiểm bắt đầu đặt im vào feed; Hội tụ công cộng đang đặt tay vào đời. Mảnh ghép dần kín.

Điện thoại của ai đó rung. Tin nhắn đồng loạt nhảy trên nhiều màn hình: “ĐÊM GIAO MÙA – CỬA MỞ – HÃY SẴN SÀNG TIẾP NHẬN ÁNH SÁNG.” AION đẩy Nhật lệnh.

Cùng lúc, ngoài kia, mây xé, trăng lộ rồi lại bị nuốt. Trên sân thượng bệnh viện, gió đổi chiều bất ngờ, thốc lạnh qua cầu thang thoát hiểm.

Chuông báo trong bệnh viện thay điệu: tít tít tít—tít… – 3–1–0. Cửa gió khai hỏa.

“Đến giờ,” Người Gác nói, mắt lóe một vệt dọc như lưỡi dao trong tối. “Chúng ta nhón lên rìa, giữ giữa cho người đi.”

“Phân công,” Dấu gọn, mắt rà nhanh. “Tôi rìa Đông – cấp cứu, phòng chờ. Anh,” hắn nhìn tôi, “rìa Tây – sân thượng, cầu thang thoát hiểm. Còn anh,” hắn nhìn Người Gác, “rìa dưới – khe.”

“Tao giữa đáy,” Người Gác sửa, khóe miệng nhếch. “Gió đi đâu tao đỡ đó.”

Chúng tôi tản ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×