thế giới không lối thoát

Chương 3: Vết nứt trong thực tại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Âm thanh đầu tiên Minh nghe thấy sau giấc mơ vỡ tan là tiếng dép cao su lướt trên nền gạch. Nhịp đi đều, nhẹ, như một thói quen đã quá lâu. Kế đó là mùi cồn y tế, mùi vải trải giường phơi nắng, và tiếng cây bàng ngoài sân lùa gió qua cửa sổ.

Anh nằm yên, mắt khép hờ. Mọi thứ đúng đến đáng sợ.

“Anh Minh?” – giọng nữ dịu xuống, cẩn thận – “Anh thấy sao rồi?”

Minh mở mắt. Lan đứng cạnh giường, đồng phục y tá màu xanh lam, bảng tên “Lan – ICU” ghim trên ngực. Cô không ướt, không run, không có dấu vết nào của cơn hỗn loạn vừa qua. Mái tóc buộc gọn, mắt trong, đôi môi nứt nhẹ vì đeo khẩu trang nhiều.

“Cô… ở đây bao lâu rồi?” – Minh hỏi, nghe giọng mình khàn như có cát.

“Suốt ca trực hôm nay.” – Lan mỉm cười – “Anh ngủ được hai tiếng. Bác sĩ trực bảo nếu không có gì bất thường thì tối nay có thể chuyển về phòng thường. Anh còn đau đầu không?”

Minh định gật, nhưng dừng lại. Ở góc màn hình monitor, mã nhị phân vẫn nhấp nháy như một con đom đóm không biết mệt: 010010 – Rebirth_Active. Đó không thể là trùng hợp.

“Cho tôi… chai nước.” – Anh nói, trì hoãn.

Lan đưa nước. Bàn tay cô mát. Da thật. Mạch máu nhạt dưới lớp găng. Những chi tiết nhỏ xíu – đường chỉ cắt ở vai áo, vết mực xanh li ti trên ngón cái – tất cả đều quá thật. Nếu đây là giả, thì kẻ tạo ra nó đã đọc thuộc lòng cách thế giới chạy.

“Lan.”

“Dạ?”

“Nếu… lỡ một ngày, cô thấy một giọt mưa đứng yên giữa không trung, cô sẽ nghĩ gì?”

Lan khựng trong nửa giây. Gần như không ai nhận ra. Nhưng Minh nhìn thấy: đồng tử cô co lại, rồi giãn ra như không có gì.

“Tôi sẽ nghĩ do ảo giác sau chấn thương.” – Cô đáp, giọng đều – “Anh đừng nghĩ nhiều quá. Não mình vốn thích tô màu.”

“Còn nếu nó không phải ảo giác?”

Lan đặt chai nước xuống, kéo rèm. “Thì anh kể tôi nghe. Nhưng trước hết, để tôi kiểm tra phản xạ đồng tử.”

Cô giơ đèn pen, ánh sáng quét qua mắt Minh. Trong một khoảnh khắc, ánh đèn hắt lên mặt cô, áo cô hơi nhiễu – như màn hình CRT lỗi – rồi trở lại bình thường. Minh ngồi bật dậy, mồ hôi rịn gáy.

“Anh sao vậy?”

“Không… tôi chỉ hơi choáng.”

Lan trấn an. “Tôi đi lấy sổ theo dõi. Anh nghỉ đi.”

Cô quay lưng. Minh nhìn bóng cô kéo dài trên sàn. Mọi thứ bình yên đến độ nghiêm khắc. Bình yên như một bức màn.

Khi cửa khép lại, màn hình monitor đổi dòng:

Tầng 3 – Bệnh viện Möbius

Nhiệm vụ: Tìm cửa thoát của hành lang lặp.

Giới hạn: 144 phút.

Quy tắc: Nếu nhìn thấy bản thân – không được chạm.

Đồng hồ đếm ngược rơi xuống, treo lơ lửng ngay góc mắt: 02:24:00.

Minh siết chăn. “Được rồi,” anh lẩm bẩm, “ta quay lại trò chơi.”

Cửa mở. Không phải Lan bước vào. Là một Minh khác.

Anh – người kia – mặc áo bệnh nhân, tay cắm kim truyền, khuôn mặt xám hơn, tóc ướt như vừa rửa mặt vội. Hai người nhìn nhau. Không một tiếng động. Monitor treo bên giường anh kia nhấp nháy cùng một dòng chữ. Dòng chữ dường như nhận ra sự trùng lặp, bỗng nhảy loạn, rồi hóa thành dãy số vô nghĩa.

Minh đứng dậy, tim đập vỡ lồng ngực. Quy tắc thứ ba vừa hiện ra trong đầu như ai rót thẳng mực: Nếu nhìn thấy bản thân – không được chạm.

“Anh là ai?” – Minh hỏi, giọng khàn.

“Câu đó tôi cũng muốn hỏi.” – Minh-khác đáp, đôi mắt đặt vào đúng vị trí của đôi mắt mình trong gương – “Tôi vừa tỉnh dậy. Tôi nhớ Lõi. Nhớ Lan còn trong bể. Nhớ tôi đã… nhảy.”

“Vậy anh là tôi trước khi ‘tỉnh’ ở đây.” – Minh nói, hiểu ra từng mảng – “Chúng ta đang ở những nhánh khác nhau của tầng này.”

Bên ngoài hành lang, tiếng xe đẩy kim loại lướt qua. Tiếng người gọi nhau. Tiếng còi báo rung một nhịp ngắn. Minh rướn cổ nhìn qua khe cửa. Hành lang trắng, dài, treo ảnh phong cảnh, các bình dịch treo đều như nốt nhạc. Tất cả bình thường đến mức có thể khiến người ta phát điên.

“Tôi sẽ đi tìm cửa thoát.” – Minh nói – “Anh ở lại. Đừng chạm vào tôi. Nếu quy tắc là thật, chỉ một sơ suất là cả hai chúng ta – hay một trong hai – sẽ bị xóa.”

Minh-khác gật, môi mím. “Chúc may mắn.”

Minh bước ra. Cửa khép sau lưng. Đồng hồ trên không trung trừ mất một phút như để nhắc: Ở đây, thời gian vẫn có răng.

Hành lang kéo dài rồi quẹo phải. Minh đi qua bàn trực. Một người đàn ông trẻ ngủ gục, mặt úp lên hồ sơ. Bên cạnh là chiếc radio nhỏ mở nhỏ xíu một bản nhạc xưa. Minh định gọi, nhưng kịp nhớ ra mọi “người” ở đây có thể chỉ là mô hình, hoặc tệ hơn – là bẫy kích hoạt.

Anh đi tiếp. Hành lang dẫn tới khu thang máy. Bấm nút. Đèn hiển thị nhảy số: B1… G… 1… 2… rồi treo ở 3. Cửa mở. Trong thang máy có Lan.

“Anh đi đâu?” – cô hỏi tự nhiên như thể ca trực bình thường.

“Tầng mái.” – Minh đáp.

“Không có tầng mái.” – Lan mỉm cười – “Chỉ có tới tầng 7 là khoa nội. Anh nên ở lại giường.”

“Lan.” – Minh nhìn thẳng vào mắt cô – “Trong ba giây tới, nếu cô là người, hãy chớp mắt hai lần. Nếu cô là hệ thống, đừng làm gì.”

Lan chớp – một lần. Rồi dừng. Cơ mặt không chuyển. Nụ cười giữ nguyên như được ghim.

Minh lùi nửa bước, tim lạnh đi. Anh bấm tầng 7.

Thang máy khởi động. Nhạc trong thang là một bản piano chậm. Ở gương thang máy, Minh thấy hai hình phản chiếu của mình – một rõ, một mờ, trễ nửa khung, như phát trực tuyến kém mạng. Anh quay lại – chỉ có một mình. Khi nhìn gương lần nữa, hình mờ biến mất.

Cửa mở. Tầng 7 vắng. Những chiếc giường xếp hàng, rèm xanh kéo nửa, ánh nắng chiều mỏng như giấy vàng. Ở đầu hành lang có biển: “Lối thoát hiểm”. Minh chạy lại. Cửa đóng. Trên tay nắm có tem niêm phong mới toanh, mực chưa khô. Trên tem ghi một dòng chữ nét thanh nét đậm:

“Đây không phải lối thoát.”

Anh cười khan. “Cảm ơn.”

Phía sau, giọng một đứa trẻ: “Chú ơi.”

Minh quay lại. Một bé trai tầm bảy tuổi ngồi trên xe lăn, ôm con gấu đã sờn. Đôi mắt đen láy, sống động. “Chú tìm đường ra hả?”

“Ừ.” – Minh nhẹ giọng – “Cháu thấy ở đâu không?”

“Có ạ.” – Thằng bé gật đầu chắc nịch – “Ở hành lang Möbius. Nhưng chú phải đi đúng nhịp. Không thì chú quay về chỗ cũ.”

“Nhịp gì?”

Thằng bé đưa gấu bông lên, nghiêm túc như đang dạy toán: “Ba nhanh, một chậm. Rồi quay trái. Rồi lùi hai bước. Rồi không được nhìn lại.”

Minh khựng. Những trò chơi của hệ thống luôn có luật. Luật nghe ngớ ngẩn nhưng lại là chìa khóa. Anh quỳ xuống ngang mắt thằng bé. “Cháu tên gì?”

“Cháu tên…Minh.” – nó cười, cái răng cửa sứt một mảnh.

Một luồng lạnh chạy từ gáy xuống lưng Minh. “Cảm ơn, Minh.”

Anh đứng dậy. Khi quay đi, anh không nhìn lại. Nhưng anh nghe sau lưng có tiếng vải căng – như một vật gì đó xẹp xuống, rồi im re. Anh cắn răng, bước nhanh: ba bước nhanh, một bước chậm, rẽ trái, lùi hai, mắt dán về phía trước, không ngoái.

Hành lang đổi góc. Trần thấp xuống. Đèn trắng xanh đổi sang cam nhạt như hoàng hôn vĩnh viễn. Bảng chỉ dẫn mới xuất hiện:

Phòng 3.14 – Phòng Hồi Phục Nhân Cách.

Minh đẩy cửa. Bên trong, Người Gác Thời Gian ngồi trên bệ cửa sổ, không đeo mặt nạ, mái tóc đen rối, đôi mắt mệt. Gương mặt giống hệt Minh, chỉ khác là ở thái dương có một vết sẹo dài.

“Chào mày.” – hắn nói, không nhìn – “Lại gặp.”

“Tầng trước anh bảo tất cả chỉ là bản sao.” – Minh khép cửa – “Vậy tầng này là gì?”

“Là lúc chúng ta quên.” – Người Gác đáp – “Trước khi Lõi nuốt, nó làm mờ ranh giới. Mày nghĩ mày tỉnh ở bệnh viện, nhưng thật ra mày đang đi trong một dải ruy băng. Đi mãi sẽ về chỗ cũ.”

“Lối thoát ở đâu?”

Hắn bật cười khan. “Trên dải Möbius không có ‘ngoài’ và ‘trong’. Chỉ có nhận ra mình đang ở đâu. Muốn ra, mày phải tự… xé nó.”

“Bằng gì?”

Hắn nhìn Minh. “Bằng cái mà hệ thống không mô phỏng nổi.”

“Thứ gì?”

“Lời hứa.”

Minh im. “Lời hứa với ai?”

“Với một người mà nếu mày thất hứa, mày sẽ chết thêm một lần nữa, nhưng lần này không phải vì sợ.” – Hắn đứng dậy, chạm lên tường. Mảng tường lệch đi, lộ ra một khe nứt tóc – “Mày có người đó không?”

Minh nhớ tới Lan – trong bể, trong thang máy, trong ca trực. Những phiên bản chồng lên nhau như lớp bản đồ mỏng. Anh nuốt khan. “Có.”

“Vậy hứa đi.” – Người Gác lùi lại – “Hứa một điều mà mày biết mày phải trả giá.”

“Tôi hứa…” – Minh nhìn vào khe nứt – “Nếu thoát được, tôi sẽ tìm sự thật cho tất cả những người bị nhốt. Dù phải đổi bằng ký ức của chính mình.”

Tường rung. Khe nứt mở ra, phát ra tiếng rít như kim loại bị bẻ. Đằng sau là một hành lang khác – rộng hơn, tối hơn, ánh đèn chớp nháy như tim chập chờn.

“Nhớ.” – Người Gác nói nhỏ – “Đừng chạm vào mày. Dù có thấy mày đang chết.”

“Còn anh?” – Minh hỏi – “Anh sẽ làm gì ở đây?”

Hắn mỉm cười, nụ cười mệt như người coi cửa đêm dài. “Canh giờ. Tới khi không còn ai đi được nữa.”

Minh bước vào khe nứt. Cánh cửa sau lưng tự khép.

Hành lang mới không thẳng. Nó uốn như ruột già, bọc bằng gạch trắng, trần thấp, đèn vàng. Trên tường treo một loạt khung ảnh. Anh sững lại. Mỗi khung là một khoảnh khắc đời anh: máu dính trên găng tay trong ca trực đầu, bàn tay mẹ bưng bát cháo, căn nhà cháy rực ở tuổi mười hai, mảnh vô lăng găm vào bụng, đứa trẻ trong xe cứu thương thở rít, mắt mở to.

“Đây là ‘Hồi Phục Nhân Cách’…” – Minh thì thầm – “Hoặc là ‘Phán Xét’.”

Tiếng thở vang lên từ cuối hành lang. Một người bước ra. Là Minh khác – lần này già hơn mười tuổi, tóc lấm tấm bạc, mắt sâu. Anh ta bồng một đứa bé trên tay. Đứa bé không có đồng tử.

“Cậu đi đâu?” – Minh-già hỏi.

“Ra ngoài.”

“Không có ‘ngoài’.” – người ấy nói, ôm đứa bé chặt hơn – “Chỉ có chọn ở lại với những gì mình giấu.”

Minh nhìn đứa bé. Thứ trống rỗng vô đáy trong mắt nó khiến xương anh rét. “Cậu là gì?”

“Là điều cậu sẽ trở thành nếu chọn ở lại: một người coi cửa ký ức. Cậu giữ nó, nuôi nó, để không ai khác phải đi qua lại. Đổi lại, cậu không bao giờ rời khỏi nơi này.”

“Cám ơn.” – Minh lùi một bước – “Tôi chọn đi.”

Minh-già gật, không nói nữa. Khi Minh lách qua, bàn tay người ấy khựng – như muốn chạm. Minh nín thở. Quy tắc. Không chạm. Bàn tay hạ xuống. Minh đi.

Ở khúc quẹo, anh nghe tiếng ru khe khẽ phía sau. Lời ru không có chữ, chỉ là những nốt trầm như gió thổi qua nắp chai.

Đồng hồ còn 01:36:12.

Cuối hành lang là một cửa kính lớn nhìn xuống phòng mổ. Bên trong, đèn mổ bật sáng. Trên bàn – Lan. Không phải y tá, cũng không phải người trong bể. Là Lan của tai nạn: ngực co giật nhẹ, ống nội khí quản, monitor nhảy dồn dập.

“Không.” – Minh thở, tay dán lên kính.

Một Minh khác đứng cạnh bàn, mặc đồ phẫu thuật, mắt đỏ. Anh ấy tìm kiếm, bấu víu, như người chìm trong nước. Khi anh ấy nhìn lên, hai đôi mắt Minh chạm nhau qua lớp kính. Không được chạm. Nhưng mắt có chạm không?

“Cô ấy chết vì xuất huyết sau sinh.” – giọng ai đó vang bên tai Minh, không phải từ trong phòng – “Cậu nghĩ cậu có thể cứu được không?”

“Cô ấy nào?” – Minh hỏi – “Ở tầng kia cô ấy nói có con. Ở đây cô ấy là đồng nghiệp. Trong bể cô ấy là đối tượng. Cô ấy… là ai?”

“Lựa chọn sẽ quyết định.” – giọng nói đáp, như rơi từ trần – “Chọn cô ấy để rời đi, hay chọn mọi người để ở lại.”

Cánh cửa phòng mổ mở. Hệ thống hiển thị:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×