thế giới không lối thoát

Chương 4: Thử Thách Khốc Liệt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bài kiểm tra phụ: Hy sinh.

Chọn 1 trong 2:

– Cứu đối tượng Lan, đổi bằng việc reset vòng lặp hành lang về điểm đầu.

– Bỏ qua đối tượng, nhận một tọa độ dẫn đến nút thắt Möbius.

Giới hạn: 180 giây.

Đồng hồ phụ nhảy: 02:59…

Minh tê ngực. Anh có thể quay về đầu hành lang. Lặp lại. Nhưng Lan sẽ sống. Lan nào? Câu hỏi ấy như đá ném xuống giếng – vô đáy.

“Lan.” – Minh nói to, hướng vào phòng – “Nếu cô nghe được, hãy cho tôi một dấu hiệu.”

Monitor trong phòng nhảy ba nhịp nhanh, một nhịp chậm.

Nhịp của hành lang. Gợi ý của thằng bé.

“Được.” – Minh thì thầm – “Tôi hiểu.”

Anh lao vào phòng, đứng ngoài vòng sterile, không chạm vào Minh-phẫu-thuật. Anh nhìn quanh – góc phòng có một van đỏ nhỏ trên tường, che bằng nắp nhựa. Trên đó ghi: “Bypass – Möbius Anchor”. Mắt thường khó thấy; nếu không biết mà nhìn, sẽ tưởng là van khí.

Minh giật nắp. Bên trong là khe cắm mảnh chip y hệt mảnh anh đã rút từ tay ở tầng trước. Nhưng tay anh giờ trống.

“Không có.” – anh nghiến răng – “Mình đã đốt nó ở Lõi.”

Lan giật mạnh. Monitor hú. Minh-phẫu-thuật hét gọi thuốc. Thời gian cắn vào gáy: 01:13… 01:12…

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, Minh nhớ lời Người Gác: “Bằng cái hệ thống không mô phỏng nổi: lời hứa.”

Anh đặt tay lên van, nhắm mắt.

“Tôi hứa,” – anh nói, giọng vỡ – “nếu thoát được, tôi sẽ trả mọi ký ức vui của mình để mang lại cho những người ở lại một cơ hội. Tôi chấp nhận quên nụ cười mẹ, chấp nhận quên vị mưa năm mười bốn tuổi, chấp nhận quên buổi trực đầu tiên – nếu cái giá ấy mở được cửa.”

Không có sấm chớp. Không có nhạc vang. Chỉ là một tiếng “tách” nhỏ – van quay nửa vòng.

Monitor đổi nền. Một dải tọa độ hiện lên trong đầu Minh như có ai vừa in laser:

Φ: 3-1-4 / Lối thang dịch chuyển – Kết -1

Ban phẫu thuật đóng băng trong một tích tắc rồi chạy tiếp như chưa từng dừng. Lan trong phòng thở sâu, monitor từ vạch đỏ rơi về vàng, rồi xanh. Bài kiểm tra phụ biến mất. Đồng hồ lớn trở lại: 01:22:40.

“Lan sẽ… sống?” – Minh nói vào khoảng không.

Không ai trả lời. Nhưng cơn run trong tay anh dịu.

Anh bỏ phòng mổ, chạy dọc hành lang, đếm 3 nhanh – 1 chậm, rẽ trái, lùi hai. Ở khúc thứ ba, một cầu thang hẹp hiện ra, không có biển – chỉ có chữ Kết -1 viết phấn trên tường như của một đứa trẻ nghịch.

Minh bước xuống. Mỗi bậc dài – ngắn – ngắn – dài như một mật điệu. Ở bậc cuối, có một cánh cửa thép. Trên cửa có ô kính nhỏ. Minh nhìn qua.

Phía kia là một bến tàu trong nhà: đường ray chìm trong nước cạn, trần cao, đèn vàng. Trên vách là tấm bảng lật chữ đen trắng kiểu cũ:

GA HỒI SINH – Tuyến Möbius

Chuyến kế tiếp: 00:03:14

Đồng hồ của Minh còn 01:05:33. Anh đẩy cửa. Cửa mở, không kêu. Hành khách lác đác: một bà cụ ôm túi vải, một người đàn ông đeo kính, một cô gái cột tóc, một cậu thanh niên mặc áo bóng đá – mắt họ trống như ở giữa giấc ngủ không mộng.

Trên ghế chờ có Lan. Không đồng phục. Không ống thở. Chỉ là chiếc váy trắng đơn giản. Cô ngẩng đầu khi Minh đến gần.

“Anh đến rồi.”

“Cô… là phiên bản nào?”

Lan mím môi, ánh mắt loang như nước. “Anh muốn tôi là phiên bản nào để anh đủ can đảm bước tiếp?”

“Thật.” – Minh nói – “Dù kết quả thế nào.”

Lan gật, thả tay. “Tôi là khả năng. Nếu anh đi chuyến này, tôi sẽ thành ký ức. Nếu anh không đi, tôi sẽ thành người – nhưng anh mắc kẹt ở đây.”

“Người?” – Minh ngẩn.

“Có những đường khe giữa mô phỏng và thực tại.” – Lan nói khẽ – “Ở những nơi như bể thủy tinh, như phòng mổ, như bến chờ, thứ ‘chúng ta’ trở thành được quyết định bởi lựa chọn. Tôi có thể… đi theo anh. Nhưng khi tới cuối tuyến, có thể tôi chỉ còn là một điều đã từng.”

Tấm bảng lật chữ kêu lạch cạch: 02 phút.

Minh hít sâu. “Tôi đã hứa một điều. Nếu cần, tôi sẽ trả ký ức vui của mình.”

Lan nhìn anh lâu. “Ký ức không phân vui hay buồn khi bị lấy đi, Minh. Nó lấy… điểm tựa. Anh còn đi được không nếu không nhớ vì sao mình làm nghề này? Không nhớ vì sao mình bắt đầu?”

Tàu trườn vào ga. Cửa mở. Không người lái. Bên trong ghế bọc da xưa, đèn treo.

“Đi thôi.” – Minh nói.

Lan đứng dậy. Không nắm tay. Hai người bước vào, ngồi đối diện. Cửa đóng. Tàu rung. Bảng hiện:

Tuyến Möbius – Điểm đến: Nút Thắt

Lưu ý: Ở Nút Thắt, bạn sẽ gặp chính mình. Không chạm.

Minh bật cười không âm. “Tất nhiên.”

Tàu lao đi. Bên ngoài cửa sổ, bệnh viện chạy ngược: phòng cấp cứu, hành lang, sân sau, cây bàng, tường rào, con đường. Rồi tất cả tháo khỏi hình, biến thành các mảnh đa giác sáng – như mô hình bị tháo ốc.

Lan nhìn ra ngoài. “Anh có sợ không?”

“Có.” – Minh thành thật – “Nhưng tôi sợ ở lại hơn.”

“Tại sao?”

“Vì ở lại nghĩa là thừa nhận những người trong bể, trong phòng mổ, trong tầng kia… không bao giờ được biết sự thật.” – Minh siết tay – “Tôi không chịu nổi ý nghĩ ấy.”

Lan cúi đầu, mỉm cười buồn. “Vậy tôi yên tâm.”

“Về điều gì?”

“Về chuyện nếu tôi không theo kịp anh ở cuối tuyến… anh vẫn đi tiếp.”

Minh muốn nói “Đừng nói gở”, nhưng không nói. Một tiếng “ting” vang khẽ. Tàu giảm tốc. Cửa mở.

Trước mặt là một phòng gương lớn. Vô số Minh đứng trong, vô số Lan đứng bên cạnh, tất cả đều nhìn nhau từ những góc độ khác nhau, không đụng. Ở giữa phòng có một nút thắt khổng lồ làm từ băng chuyền thép – như hai dải ruy băng quấn lấy nhau, xoay chậm.

Một loa ẩn phát giọng hệ thống:

Nút Thắt Möbius

Cách mở: Chọn một bản thể, nói một sự thật chưa từng nói, trả một ký ức đã hứa.

Các bản thể Minh trong gương bắt đầu nói. Người thì thú nhận đã từng sợ phẫu thuật đến mức muốn bỏ nghề. Người thì thú nhận đã từng ước bệnh nhân chết để mình khỏi phải đặt ống lần nữa. Người thì thú nhận yêu Lan từ cái nhìn đầu tiên – một Lan nào đó, ở một nơi nào đó.

Minh nhìn quanh. “Sự thật chưa từng nói…”

Lan chạm ánh mắt, không chạm tay. “Anh biết mà.”

Minh nhắm mắt. Khi mở ra, anh chọn một Minh ở góc trái – gương mặt mệt, đôi tay đầy vết sẹo kim. Anh tiến tới, dừng ở vạch không chạm.

“Tôi từng…” – Minh nói, cổ họng như bị cát – “Tôi từng mong đêm hôm đó đứa bé đừng sống. Vì tôi sợ mình không đưa kịp. Vì tôi mệt. Vì tôi… yếu.”

Tất cả căn phòng lặng trong một giây. Các bản thể Minh ngừng nói, nhìn anh. Lan nhìn anh, mắt thoáng ươn. Minh nuốt khan, đi tiếp: “Và sáng hôm sau, khi biết bé qua được, tôi thấy nhẹ – nhưng không vì bé sống. Mà vì tôi không phải chịu tội.”

“Tôi mang cái tội ấy đến tận bây giờ.”

Nút thắt ở giữa chuyển màu – từ thép xám sang xanh lam. Một khe mảnh mở ra. Hệ thống nói:

Sự thật được chấp nhận.

Đưa ký ức lên.

“Ký ức nào?” – Lan hỏi khẽ.

“Cái đẹp nhất.” – Minh đáp, và tim đau như rách – “Ngày mẹ bưng bát cháo cho tôi, lúc tôi sốt cao, bà ngồi quạt và kể chuyện trời mưa – ‘mưa này là nước chảy từ mắt mây’.”

Anh giơ tay. Một đốm sáng nhỏ nhú ra từ lòng bàn tay, run nhẹ như một con chim con. Minh nhìn nó lần cuối, thì thầm: “Con xin lỗi,” rồi đặt vào khe.

Nút thắt mở rộng. Gió tràn. Các gương vỡ – không ồn ào, không mảnh vỡ – chỉ tan như sương.

Lan nhìn Minh, môi mấp máy. “Và tôi…”

“Tôi biết.” – Minh mỉm, đau nhưng chắc – “Nếu đến đây cô phải rời, tôi sẽ… không giữ.”

Lan gật. Cô lùi một bước. Ánh sáng hắt lên mặt, làm lộ một vết nứt mảnh nơi khóe mắt – như gương sắp vỡ. Cô ngẩng lên, nói câu cuối:

“Ở phía sau Nút Thắt, nếu có hai cửa, anh chọn cửa có gió.”

“Vì sao?”

“Vì gió không nói dối.”

Ánh sáng nuốt cô. Chỉ còn mùi hương nhài rất mỏng – hương mà Minh bỗng không nhớ nổi nguồn gốc.

Minh quay lưng, bước qua Nút Thắt.

Phía trước là hai cánh cửa bằng thép: Cửa A và Cửa B. Trên mỗi cánh cửa gắn một cửa sổ nhỏ. Sau Cửa A là bệnh viện sáng trưa, chim ríu rít, cây bàng xanh. Sau Cửa B là đêm thành phố, mưa dày, đường ướt, xa xa ngọn lửa xanh bốc lên từ khe nứt.

Minh đứng giữa. Không gió.

Anh nhắm mắt. Không có tiếng nào dẫn đường. Không có hệ thống nhắc nhở. Chỉ có nhịp tim mình.

Anh hít sâu, không phải bằng mũi, mà bằng ký ức – thứ ký ức vừa bị bứt mất một mảnh. Và trong sự trống trải ấy, anh nghe thấy một tiếng soạt rất khẽ – như tờ giấy mỏng bị xé bởi ai đó ở rất xa.

Gió luồn qua từ bên phải – không mát, không nóng – chỉ là chuyển động.

Minh mở mắt. Bên phải là Cửa B.

Anh đẩy cửa.

Gió thật. Mưa thật. Ngọn lửa xanh cháy không tiếng. Và giữa phố là một vòng xoáy dữ liệu đang mở ra, ánh sáng trắng xanh cuộn như hạt mưa đi ngược.

Trên trời, một dòng chữ hiện rồi tắt:

Tầng 3 – Hoàn tất.

Quyền truy cập: Cấp A tạm thời.

Tầng kế: Thành phố Sinh – Tử (Underside).

Cảnh báo: Mọi bản thể trùng lặp sẽ hội tụ.

Sau lưng, Cửa B khóa. Trước mặt, cơn mưa đứng yên trong nửa giây rồi đổ ào, như trời vừa quyết định chọn một phía.

Minh kéo cao cổ áo, bước vào mưa. Ở mép vòng xoáy, anh thấy thấp thoáng một cái bóng đang chờ – bóng người cao, vai hơi đổ, tay giắt trong túi áo khoác đen.

Người Gác Thời Gian.

“Chậm lắm.” – hắn nói, quay nửa mặt – “Cấp A chỉ tạm. Tầng sau sẽ cắn.”

“Cho tôi một lý do để tiếp tục.” – Minh đáp, mưa đánh vào chữ một nhịp trống.

Hắn nhếch môi. “Mày từng xin một lý do ở tuổi mười hai trước căn nhà cháy. Không ai trả lời. Bây giờ có người hỏi lại mày.”

“Ai?”

“Mày.” – Hắn chỉ vào xoáy sáng – “Đi mà tự trả.”

Minh nhìn vào tâm xoáy. Ở đó, bệnh viện, phòng mổ, bến tàu, hành lang, đứa bé mắt trắng, Lan… tất cả cuộn lại thành một sợi dây. Anh không biết sẽ mất thêm thứ gì, nhớ thêm điều nào, quên đi ai. Anh chỉ biết: gió thổi từ phía ấy.

Anh bước vào. Vòng xoáy khép.

Và ở khoảnh khắc giữa Sinh và Tử, anh nghe – hay tưởng mình nghe – một lời thì thầm đến từ nơi không có tiếng:

“Đừng để lời hứa rơi.”

Mọi thứ tối lại – không phải vì thiếu ánh sáng, mà vì ánh sáng đi vắng. Rồi một cú rơi mượt như thang máy trượt dây. Minh thở, chuẩn bị cho mặt dưới của thành phố.

Trò chơi, hiển nhiên, chưa xong. Nhưng trong ngực anh, lần đầu tiên từ khi vụ tai nạn bắt đầu, có một nhịp đập không chỉ vì sợ. Nó giống điệu bước: ba nhanh, một chậm.

Anh nở một nụ cười rất mỏng, như vạch phấn lên nước mưa.

“Được,” anh nói với bóng tối, “tầng kế.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×