Đổi ký ức lấy đường.
Đổi đường lấy người.
Không trả lại.
Một bóng người đã đứng ở đó từ lúc nào – Lan.
Cô không còn váy trắng; bây giờ là áo khoác mỏng màu tro, tay áo xắn hờ, tóc buộc thấp. Mùi nhài không rõ, như ký ức ở xa. Cô nhìn Minh, nụ cười gắng giữ bình tĩnh.
“Tôi tưởng…” – Minh dừng, vì không nhớ câu sau. Tôi tưởng gì? Tôi tưởng mình… đã? Anh nuốt – cảm giác như lưỡi quên vị.
Lan hiểu – sự hiểu hiện trong mắt như vệt ấm qua mặt sông. “Không sao.” – cô nói – “Anh đã trả một phần rồi. Tôi… biết đường vì gió.”
“Một lối có gió.” – Minh lặp, nhẹ nhõm không cần lý do. “Vậy giếng này… yêu cầu gì?”
“Người.” – Lan chỉ xuống giếng – “Anh đã đi đường của mình. Giờ, nếu anh muốn kéo ai đó lên, anh phải đặt xuống một điều anh vẫn giữ vì mình.”
“Tôi đã đặt khả năng nhớ mình đã yêu ai.”
“Không đủ.” – Lan lắc đầu – “Đó là ký ức riêng. Giếng đòi chung.”
“Chung?”
“Niềm tin.” – cô thì thầm – “Anh còn tin Rebirth có lối ra cho tất cả không, Minh? Hay giờ anh chỉ tin có lối cho anh và tôi?”
Câu hỏi chém vào thẳng sợi dây Minh vừa buộc. Anh mở miệng, rồi khép lại. Ở tháp, anh đã chọn lối có gió cho Lan – nhưng giếng yêu cầu trả niềm tin chung. Nếu anh bỏ nó, anh có còn đủ lực để dẫn những người khác? Hay anh sẽ thành một kẻ chỉ biết kéo một người và quên đám đông?
“Anh có thể không trả.” – Lan nói khẽ – “Tôi đi được rồi. Ở bến tàu, ở phòng mổ… Tôi đã qua những chỗ cần. Nếu anh muốn, anh đi tiếp một mình.”
Minh nhìn vào giếng. Ánh sáng ở đó không chói, chỉ sâu. Trong sâu, anh thấy thấp thoáng bể thủy tinh phản ngược, đứa trẻ mắt trắng, căn nhà cháy, lá chuối gói cháo – rồi những hình ấy trôi đi, rút xuống như được ai xoay ga.
“Không.” – anh nói, chậm mà chắc – “Tôi không bỏ niềm tin chung. Tôi trả cái khác.”
“Cái gì?” – Lan hỏi, đôi mắt đen chớp một lần.
Minh ngẩng mặt, để gió mặt dưới rít vào phổi: ẩm, mằn, lẫn mùi kim loại. “Tôi trả quyền nói ‘tôi đúng’.”
Lan mở to mắt.
“Từ bây giờ,” – Minh nói tiếp – “nếu có lối ra, sẽ là lối của tất cả. Và tôi chỉ là người đi trong số đó, không phải người đúng hơn, cao hơn. Tôi sẽ để cho gió cãi tôi. Tôi trả cái kiêu.”
Gió trên cọc reo đổi nhịp. Bờ giếng rung như mi mắt. Từ đáy giếng, một thang ánh sáng từ từ trồi lên – không phải những bậc, mà là những vệt như sóng cầu thang. Lan nhìn Minh. Minh không chìa tay – anh nhớ quy tắc: không chạm, kể cả khi muốn.
Lan cười, nụ cười lần đầu không buồn từ khi vào trò chơi. “Được.”
Cô đặt chân lên thang. Ánh sáng đỡ cô, nâng như tay người. Cô bước lên, đến ngang Minh. Hai người không chạm. Gió đưa mùi nhài tới, mỏng như một câu chuyện kể lại lần thứ ba.
“Ở trên,” – Lan nói – “sẽ có hai đường: một đường đến Cổng Ra Giả, một đường xuống Hạ Tầng Aion. Anh biết nên đi đâu.”
“Tôi biết.” – Minh đáp, giọng chắc. “Xuống.”
“Xuống.”
Lan nghiêng đầu: “Gặp lại ở gió.”
Cô đi tiếp. Ánh sáng giếng hạ xuống sau mỗi bước cô lên, như thang rút. Khi cô vượt mép giếng, ánh sáng tắt. Gió ngừng một nhịp, như giữ im để ghi nhớ.
Người Gác xuất hiện từ mé hiên, không biết đứng ở đó bao lâu. “Mày vừa tự bẻ gãy một cột chống của mình.”
“Để dựng cột khác.” – Minh đáp – “Cột của nhiều người.”
Hắn nhìn lâu, rồi bật cười. “Được. Thấy xấu mà vẫn đi – mày bắt đầu khó chết.”
Hắn ném cho Minh tấm thẻ A+ trả lại. Trên mép thẻ giờ khắc thêm một đường nhăn nhỏ, như ai từng bẻ và lại duỗi. “Lối xuống Hạ Tầng Aion nằm sau Cổng Ra Giả. Muốn xuống, phải đi qua nó mà không tin nó.”
“Như thế nào?”
“Như mày đã hứa ở Nút Thắt.” – Hắn nháy mắt – “Bằng gió và nhịp.”
Họ rời Bãi Rỗng, theo dấu chữ phấn Φ 3-1-4 ngoằn ngoèo trên tường. Ở đầu phố, một cổng đá dựng lên, khắc chữ vàng CỬA RA. Người đi hàng dài, mắt sáng, miệng lẩm bẩm những câu như cảm ơn, cầu nguyện. Qua cổng, có thể nghe tiếng xe, tiếng người, mùi nắng – tất cả của trên kia.
Minh đứng trước cổng. Vệt gió đi vòng cổng, không xuyên. Gió liếm vào hông phải, chạy về một khe hẹp bên tường, nơi gắn một tấm biển gỉ không chữ. Người Gác giúi vai Minh về phía khe.
“Đi nhịp ba nhanh, một chậm,” – hắn nói – “đếm im, và không nhìn những gì cổng cho mày thấy.”
Cổng bắt đầu chiếu. Trong khe tường, ánh hình lan đến: mẹ ngồi quạt bên bát cháo, đứa bé trong xe cứu thương cười, Lan cầm bó hoa rẽ đám người đến. Mỗi hình lướt qua như cau mày của ký ức.
Minh tiến – ba bước nhanh, một chậm; không nhìn. Gió dẫn anh luồn qua khe, như tay dẫn đứa trẻ trong chợ. Phía bên kia khe là một cầu thang sắt đi xuống – lạnh và không đèn. Trên bước đầu, ai đó khắc bằng mũi dao ba vạch ngắn, một dài.
“Xuống.” – Người Gác nói, cả hai cùng bước.
Sau lưng, người ta vẫn lần lượt đi qua Cổng Ra Giả, vỡ òa tiếng mừng. Minh không quay lại. Mỗi bậc họ xuống, tiếng mừng ấy xa dần, đổi thành tiếng máy, tiếng gió nén, tiếng kim loại.
Cầu thang mở ra một hành lang bê-tông. Đèn tuýp chạy dọc, ánh sáng lạnh như phòng mổ, nhưng thẳng – không méo. Trên tường, logo AION in mờ, dưới là dòng chữ “RE/ BIRTH – Deep Substrate”. Cửa thép trượt hai bên, mỗi cửa có ô kính nhỏ; bên trong nhấp nháy màn hình dữ liệu, những hình ảnh não người quét lớp, những mô hình tâm-trí lập thể, những dòng log chạy: “Subject 172 – heartbeat proxy stabilized,” “Protocol Möbius – pass,” “Underside access – grant A+ (temp).”
Minh đứng thẳng người. Da anh nổi gai. Mạch đập bình lại – kỳ lạ thay. Không còn hư ảo; máy ở đây trả lời bằng tiếng máy.
Người Gác chống tay vào túi áo khoác, nhìn anh nghiêng nghiêng: “Sẵn sàng chưa, bác sĩ?”
“Rồi.” – Minh đáp, và lần đầu tiên anh không hoài nghi câu trả lời của mình.
Phía trước, một cánh cửa cuối hành lang bật đèn xanh. Bên trên bảng điều khiển, có một khe nhỏ vừa vặn cho tấm thẻ. Minh đút A+ vào. Máy quét, đèn chớp. Một dòng chữ hiện lên:
XÁC NHẬN: 172
Cho phép truy cập Phòng Kết Nối.
Cảnh báo: truy cập này sẽ kích hoạt Gom Hội – mọi bản thể còn lại của 172 sẽ kéo về.
Minh siết nhẹ tay. “Hội tụ nữa?”
Người Gác gật. “Lần cuối. Không còn đập mảnh. Chỉ có đứng vững.”
Cửa trượt. Hơi lạnh phả ra. Trong Phòng Kết Nối, mọi thứ tối và im; giữa phòng là một ghế kim loại, dây cáp như rễ cây. Trên trần, một vòng điện cực xoay chậm, tỏa ánh sáng trắng như lửa không nóng.
Từ bốn bức tường, bóng người đổ ra – các Minh còn lại: mệt, trẻ, già, hoang, tỉnh, thiện, ác – mỗi người giữ một điều Không Muốn Mất khác nhau. Họ đứng xung quanh ghế, nhìn anh.
Minh bước lên một bước. Gió không thổi ở đây. Máy thở bằng tiếng máy.
“Các anh,” – anh nói, không to, nhưng đều – “chúng ta vào đây không phải để chọn ai đúng. Chúng ta vào để đi ra cùng nhau, nếu có lối. Nếu không có, thì ở lại cùng nhau, không chối.”
Một phiên bản bật cười chua: “Nói đẹp.”
“Đẹp là thứ hệ thống không mô phỏng nổi đến cuối.” – Minh đáp – “Tôi không còn quyền nói ‘tôi đúng’. Nhưng tôi còn quyền hứa.”
Anh quay lưng về phía ghế, đặt tay lên thành ghế – không ngồi. “Tôi hứa: nếu chúng ta bị buộc phải chọn một mình, tôi sẽ không nhận.”
Một tiếng “cạch” nhỏ – như van nào đó vừa nhả. Vòng điện cực trên trần đổi nhịp, ba nhanh, một chậm.
Các bản thể nhìn nhau. Người Gác đứng ngoài cửa, tay vẫn trong túi, mắt tối lại rồi sáng ra – như kẻ đã chờ câu đó rất lâu.
“Được rồi.” – hắn nói khẽ – “Bắt đầu đi, 172.”
Ánh sáng hạ xuống ghế như một chiếc mũ trùm. Minh không ngồi – anh đứng dưới vành sáng, để nó bao lấy chứ không giữ. Căn phòng rung nhè nhẹ, như tim người chuẩn bị chạy. Trên tường, logo AION nứt một đường tóc.
Ở đâu đó rất xa, một cơn gió khởi lên dù không có cửa sổ.
Và ở đúng khoảnh khắc ấy, giữa máy và gió, giữa sợ và đi, Minh nghe – hay tự nói – một câu:
“Chúng ta đi ra bằng nhau.”
Rồi ánh sáng ập xuống như mưa đầu mùa.