thế giới không lối thoát

Chương 8: Gom Hội


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng trút xuống như một trận mưa không hạt. Vòng điện cực trên trần quay căng dần, rung lên nhịp ba nhanh, một chậm như tiếng ngón tay gõ trên tấm kim loại lạnh. Tiếng máy ở “Phòng Kết Nối” dãn ra, từ rì rầm thành một thứ hòa âm của cơ khí: bơm khí, xả áp, rơ-le đóng mở, van dầu gõ nhịp.

Các Minh vây quanh chiếc ghế kim loại, mỗi người là một góc co giãn của chính anh. Có kẻ đứng thẳng, cổ cứng; có người khom lưng ôm bụng như vẫn còn vết vô lăng găm; có người cau mày vì nhớ; có người cười hé vì tin. Tất cả đều im, và cái im ấy không làm căn phòng tĩnh hơn—nó khiến ánh sáng có trọng lượng.

Người Gác dựa vào khung cửa, tay vẫn kẹt trong túi áo, đầu hơi nghiêng, như một kẻ canh gác biết trước câu trả lời nhưng vẫn chịu nghe thí sinh đọc hết đề.

Trên bức tường kính mờ, logo AION rạn thêm một đường tóc. Ngay bên dưới, một hàng chữ lằn lên tựa vệt cháy:

GOM HỘI – PROTOCOL Ω

Mục tiêu: gom các phân mảnh của Chủ thể 172 về một thể nhất quán.

Điều kiện: chủ thể đồng thuận; bản thể còn lại không phản kháng; hệ thống cấp “quyền gió”.

“Quyền gió?” – một Minh với mắt thâm quầng nhíu mày.

Minh—“tôi”—đứng dưới vành sáng. Anh không ngồi ghế. Anh ngẩng nhìn vòng điện cực, chớp mắt khi tia lửa tĩnh điện nho nhỏ lia qua tóc như ai vờn. “Quyền gió” nghe như trò đùa, nhưng ở đây những thứ tưởng trò đùa mới mở được khóa.

“Đồng thuận?” – một Minh khác bật cười khô – “Vậy hệ thống hỏi đồng thuận của ai? Kẻ nói ‘tôi không còn quyền nói mình đúng’ à?”

“Của tất cả mình,” Minh đáp, giọng bình – “Không phải một tôi nào.”

Vành điện cực hạ thêm một đốt, bồi thêm luồng sáng trắng lên trán. Hai thái dương rát lên như vừa bị kim bay lướt qua. Trong khoang trần, một loa ẩn bật giọng nữ trung tính:

“Gom Hội khởi tạo.

Bước 1: Liệt kê các Điểm Tựa còn giữ.”

Nhưng tôi—chúng tôi—đã trả bớt rồi. “Điểm tựa” bị tháo ở Nút Thắt Möbius; “quyền nói mình đúng” vừa đặt xuống bờ Giếng Ký Ức. Còn lại gì?

Một Minh lên tiếng trước: “Tôi giữ nhịp. Nếu không còn nhịp, tôi không đi được.”

Một người khác: “Tôi giữ đau. Không đau, tôi không nhớ phải làm gì.”

Một người khác nữa: “Tôi giữ xấu hổ. Nếu hết xấu hổ, tôi sẽ thành đá.”

Người cười khô nãy giờ khẽ giơ tay: “Tôi giữ khoảng cách với người—để không chết chìm trong họ.”

Một Minh trẻ, mắt sáng: “Tôi giữ tin – tin là cứu được.”

Ánh sáng ghi từng chữ lên quầng sáng quanh ghế. Những chữ ấy nổi lên, như vảy bạc: nhịp / đau / xấu hổ / khoảng cách / tin. Chúng quay theo vòng điện cực, va nhau leng keng.

“Bước 2: Kiểm định xung đột.

Hệ thống phát hiện mâu thuẫn giữa tin và khoảng cách.”

Vòng điện cực thay đổi nhịp; ba nhanh, một chậm bỗng vấp ở “một chậm”, như người chạy vấp hòn sỏi. Một tia sáng nhỏ búng xuống đất, vẽ vệt cháy như sợi tóc.

“Tốt mà.” – Người Gác nói khẽ – “Mâu thuẫn chính là nơi gió lọt. Cứ để nó gió.”

“Còn anh?” – một Minh quay sang hắn – “Anh đứng ngoài mọi cuộc gom?”

Người Gác không trả lời ngay. Hắn nhìn quanh căn phòng, như đếm những quầng sáng: “Tao đứng ở rìa. Làm sợi dây an toàn nếu tụt.”

“Ai kéo dây cho anh?” – Minh hỏi.

Hắn cười mỏng: “Không có.”

Ánh sáng trên đầu tôi chuyển sắc, từ trắng sang hơi lam. Êkíp máy nhỏ sau tường rồ nhẹ; dường như AION đang tăng nguồn. Một khung văn bản nhảy lên trong không khí, chữ là dữ liệu nhưng bày biện như lời cầu nguyện:

“Nếu 172 hủy ghế—cho phép đứng dưới vòng;

Nếu 172 đặt lời hứa—mở đường gió;

Nếu 172 từ chối “mình” — mở cửa “chúng”.”

“Từ chối mình?” – một Minh nhăn mặt.

“Đừng nhầm với phủ nhận.” – tôi đáp – “Từ chối độc quyền của mình thôi.”

“Bước 3: Chọn nền đồng thuận.”

Căn phòng chuyển ấm. Vòng điện cực hạ thấp, chạm vào nửa khoảng cách cuối. Các Minh cùng hít vào. Nền đồng thuận là gì ở đây? Ở các tầng trước, đó là “lời hứa”. Lúc vặn “van Möbius”, lúc cắt “sợi”, lúc bước qua “Cổng Ra Giả”, lời hứa đều mở cửa.

“Chúng ta đặt một lời hứa chung.” – tôi nói – “Không phải với hệ thống. Với nhau.”

Một Minh hoài nghi bĩu môi: “Hứa mà hệ thống nghe được.”

“Gió nghe.” – tôi sửa.

Không ai cười. Cái từ ngớ ngẩn ấy đã leo lên thành luật ở đây.

Tôi ngẩng đầu, để ánh sáng rót thẳng vào con ngươi: “Tôi hứa—nếu phải chọn giữa một mình sống và mọi người ở lại, tôi chọn ở lại. Nếu phải chọn giữa biết sự thật một mình và không ai biết gì, tôi chọn nói cho mọi người dù tôi không còn nhớ đó là tôi nói. Tôi hứa: đi ra bằng nhau.”

Một Minh đứng sát tường—gò má lõm như thiếu ngủ năm—bất giác cười; tiếng cười không chua nữa. Một Minh khác—người của ca trực đầu đời—thở dài như tháo một đai lưng nặng.

Và gió—ở căn phòng kín này—bất ngờ thổi. Không phải luồng; là ý của gió. Cái chuyển động mỏng như tờ giấy ngậm giữa hai ngón tay, kéo nhẹ. Vòng điện cực kêu ting như chạm vào thủy tinh.

“Nền đồng thuận xác lập.

Bước 4: Trộn nhịp—áp dụng mô hình ‘3-1’.”

Trên sàn, các đường chỉ sáng vẽ ra một vòng quanh ghế. Những chấm—mỗi chấm là một Minh—dịch chuyển theo nhịp: ba nhanh, một chậm. Không ai chạm ai. Không ai được phép chạm ai. Nhưng chỉ riêng việc chung nhịp đã là một cách chạm.

Các bản thể bắt đầu nói. Không phải từng người, mà là một hợp âm những câu ngắn:

“Tôi sợ.”

“Tôi còn ham sống.”

“Tôi hèn.”

“Tôi từng muốn bỏ nghề.”

“Tôi yêu.”

“Tôi… không nhớ tôi đã yêu ai.”

Câu sau cùng rơi ra như hòn đá trượt khỏi mép giếng. Căn phòng lặng một giây. Chúng tôi tất cả nhớ rằng mình không nhớ. Sự thiếu vắng ấy đồng loạt vang lên, thành một âm sắc lạ: vừa đau, vừa nhẹ.

Người Gác cụp mắt. Hắn hiểu cái giá của “phòng cắt” vừa rồi.

Vòng điện cực dừng. Ánh sáng đứng lại. Đột ngột, Phòng Kết Nối tối đi nửa độ, như có ai kéo rèm mây qua bóng đèn. Ở một góc tường, một khe hở ra, to bằng cuốn sổ. Trong khe, một tấm panel nhô ra—mặt kính đen bóng như mặt nước không trăng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×