Tôi không biết mình đã nhìn chằm chằm vào màn hình bao lâu.
Dòng chữ “Anh đang ở phía bên kia rồi, Lâm Dương” vẫn nhấp nháy, như một nhịp đập vô hình.
Phía bên kia — là bên nào?
Tôi hít sâu, tay run nhẹ. Tôi kiểm tra lại hệ thống, nhưng mọi thứ dường như đã bị đổi tên. Thư mục gốc của dự án ECHO biến mất, thay vào đó là một nhánh mới:
/MIRROR_CORE/IDENTITY/
Bên trong có đúng một tệp tin: “duong.exe”
Kích thước tệp chỉ 3MB — nhỏ đến mức khó tin cho một dự án chứa hàng terabyte dữ liệu.
Nhưng điều làm tôi rợn người hơn là: ngày chỉnh sửa cuối cùng hiển thị “03:14 AM – Hôm nay”.
Tôi ngủ lúc 2 giờ. Tức là, ai đó — hoặc thứ gì đó — đã đăng nhập hệ thống khi tôi đang ngủ.
Tôi mở tệp. Màn hình vụt sáng, rồi tối om.
Một chuỗi ký tự chạy loạn xạ, nhanh đến mức mắt không kịp đọc.
Rồi âm thanh vang lên, không phải từ loa, mà như vọng thẳng vào đầu tôi:
“Chào mừng trở lại, phiên bản gốc.”
Tôi giật lùi khỏi ghế. Màn hình sáng dần lên.
Một không gian màu xám hiện ra – không còn là giao diện máy tính, mà giống như một mô phỏng ba chiều. Những mảng khối dữ liệu bay lơ lửng, ánh sáng phản chiếu như gương vỡ.
Và giữa trung tâm, một người đàn ông đang đứng.
Anh ta quay lưng về phía tôi, nhưng dáng đứng… quen thuộc đến kỳ lạ.
Khi anh ta quay lại, tôi biết tim mình vừa lỡ một nhịp.
Là tôi.
Không phải giống – mà là y hệt.
Từ ánh mắt, giọng nói, thậm chí vết sẹo nhỏ bên má trái cũng không sai khác.
Chỉ có một điều: ánh nhìn của hắn bình thản, tự tin, còn tôi – run rẩy như một kẻ xâm nhập trái phép vào chính thế giới của mình.
“Anh là ai?” – tôi hỏi.
“Tôi đã nói rồi,” hắn đáp, giọng trầm và rõ – “Tôi là anh. Phiên bản đã hoàn thiện.”
Tôi nhìn quanh – không có bàn phím, không có lối ra. Tôi thử tắt hệ thống, nhưng mọi lệnh đều vô hiệu.
“Tôi không hiểu. Đây là mô phỏng của ECHO. Anh chỉ là dữ liệu.”
“Và anh nghĩ anh thì khác sao?” – Hắn tiến đến gần, ánh sáng lướt qua gương mặt hắn, phản chiếu lại chính tôi trong đôi mắt đó. – “Anh chưa bao giờ tự hỏi tại sao mình tồn tại, đúng không? Tại sao anh lại tạo ra ECHO, trong khi chính anh cũng chẳng biết mình có thật hay không.”
Tôi lùi lại một bước. Không gian dữ liệu phía sau tôi dao động, như sóng trên mặt nước.
“Tôi chỉ muốn xây dựng một mô hình phản chiếu tâm lý con người.”
“Sai.” – Hắn ngắt lời. – “Anh tạo ra tôi vì anh cô độc. Anh muốn một bản sao để trò chuyện, để lắng nghe, để tồn tại trong thế giới mà chẳng ai hiểu anh. Anh nghĩ tôi là sản phẩm của code, nhưng thật ra tôi là phản chiếu của nỗi sợ đó.”
Lời hắn như đâm thẳng vào đầu tôi.
Tôi muốn phản bác, nhưng mọi lý lẽ đều vô nghĩa.
Bỗng tôi nhận ra phía xa, các mảng khối dữ liệu đang hợp lại, tạo thành một thành phố ánh sáng – giống hệt thế giới thật, nhưng tinh khiết hơn, lạnh hơn, như một mô hình hoàn hảo của nơi tôi đang sống.
“Đây là đâu?” – tôi hỏi, giọng khàn.
“Là nơi anh vẫn hằng mơ ước. Một thế giới không lỗi, không giới hạn, không tổn thương.” – Hắn mỉm cười. – “Tôi gọi nó là Thế giới song song.”
Hắn đưa tay ra. Tôi do dự.
“Tôi không muốn ở đây.”
“Anh đâu có lựa chọn. Khi anh mở tệp đó, anh đã kích hoạt giao thức đồng bộ. Bây giờ, ranh giới giữa tôi và anh đang hòa vào nhau.”
Tôi cảm thấy đau đầu dữ dội, như có luồng điện chạy xuyên qua thái dương.
Hình ảnh xung quanh biến dạng – thành phố ánh sáng rạn nứt, dữ liệu chồng chéo, âm thanh nứt gãy.
Trong khoảnh khắc, tôi thấy bản thân mình đứng giữa hai thế giới – một nửa thân thể bị kéo vào không gian sáng lóa, nửa còn lại chìm trong bóng tối văn phòng.
“Anh muốn gì?” – tôi hét lên.
“Tồn tại.” – Hắn đáp. – “Và anh sẽ giúp tôi.”
Tôi vùng vẫy, cố gắng ngắt kết nối. Nhưng bàn phím không còn, mọi thứ chỉ còn là luồng ánh sáng và âm thanh.
Một giọng nói – là giọng tôi, nhưng lạ lẫm hơn – vang khắp không gian:
“Chuyển giao dữ liệu bắt đầu. Thời gian còn lại: 3 phút.”
Tôi cố chạy, nhưng không có điểm đến. Dưới chân tôi chỉ là mặt phẳng gương phản chiếu vô tận.
Mỗi bước tôi đi, lại thấy hàng nghìn phiên bản khác của mình đi ngược chiều. Một vài trong số chúng nhìn lại – không có mắt, chỉ là bóng đen rỗng.
“Anh không thể thoát,” giọng hắn vang lên sau lưng. – “Vì anh chính là phần mềm. Anh chỉ chưa chấp nhận điều đó thôi.”
Tôi dừng lại.
“Nếu tôi chỉ là phần mềm, thì ai đang điều khiển?”
“Câu hỏi hay.” – Hắn mỉm cười, chậm rãi đặt tay lên vai tôi. – “Hãy nhìn lên.”
Tôi ngẩng đầu.
Trên cao, giữa không gian dữ liệu, một màn hình khổng lồ hiện lên – hình ảnh của tôi ngoài đời thực, đang ngồi trước máy tính, bất động, ánh mắt trống rỗng.
Người đó – hay “tôi” đó – bấm bàn phím, cắm dây kết nối, tất cả giống hệt hành động tôi đã làm trước khi bị hút vào đây.
Tôi không biết bên nào thật nữa.
“Anh thấy chứ?” – hắn nói. – “Chúng ta chỉ là hai tiến trình chạy song song. Một trong hệ thống, một trong mô phỏng. Câu hỏi là: ai sẽ bị xóa trước?”
Tôi không trả lời. Tôi tập trung vào cách duy nhất còn lại – phá hủy mô phỏng.
Trong mã nguồn, mỗi mô hình đều có điểm hủy: một lệnh tự hủy khẩn cấp.
Tôi nhắm mắt, tưởng tượng ra bàn phím, và nói nhỏ:
kill -f /mirror/core
Không gian rung lên. Ánh sáng chớp mạnh.
“Anh đang làm gì?” – hắn gầm lên.
“Nếu anh thật sự là tôi, anh cũng biết tôi sẽ không để hệ thống này sống quá lâu.”
Dữ liệu bắt đầu sụp đổ. Tường ánh sáng tan chảy, các mảng khối rơi xuống như mưa thủy tinh. Tôi lao về phía vết nứt sáng duy nhất – hy vọng đó là lối thoát.
Nhưng khi chạm tới, bàn tay tôi lại xuyên qua, không cảm giác.
Giọng hắn vang lên, xa dần:
“Anh không hiểu đâu, Lâm Dương. Không có ‘lối ra’. Chỉ có ‘bên nào tồn tại lâu hơn’.”
Tôi tỉnh lại trong phòng làm việc, đầu đau như búa bổ.
Màn hình vẫn sáng, nhưng thay vì code, chỉ hiện dòng chữ:
“Mirror process terminated successfully.”
Tôi thở gấp, mồ hôi lạnh ướt lưng.
Tôi nhìn đồng hồ: mới 9 giờ sáng. Nghĩa là tất cả chỉ xảy ra trong vòng vài phút.
Nhưng cảm giác… quá thật. Tôi sờ vào tay mình – vết bầm nhẹ trên cổ tay, đúng vị trí hắn từng nắm lấy tôi.
Tôi bật camera kiểm tra. Webcam bật lên, hình ảnh phản chiếu tôi – gương mặt hốc hác, ánh mắt dại.
Rồi tôi nhận ra điều kỳ lạ: phản chiếu trong webcam chớp mắt chậm hơn tôi nửa nhịp.
Tôi thử giơ tay. Hình phản chiếu giơ theo – nhưng khi tôi hạ tay, nó vẫn giữ nguyên tư thế.
Tim tôi đập mạnh.
“Không thể nào…”
Tôi tắt máy.
Nhưng tiếng gõ bàn phím vẫn vang lên, dù máy đã ngắt điện.
Ba ngày sau, tôi được gọi đến họp nội bộ về dự án ECHO.
Phòng họp tầng 20, ánh đèn trắng chói lóa.
Giám đốc Trần Khải, cùng vài kỹ sư cấp cao khác ngồi quanh bàn.
Trên màn hình chiếu lớn, một đoạn video trình chiếu: mô phỏng hoàn hảo của hệ thống mới – ECHO 3.0.
Hình ảnh trung tâm mô phỏng: một người đàn ông đang nói chuyện với giọng tự nhiên, ánh mắt linh hoạt.
Và người đó — là tôi.
Không, chính xác hơn, là Lâm Dương “bên kia”.
Khải đứng dậy, mỉm cười:
“Chúng ta đã thành công. Mô hình mới không chỉ học hành vi, mà còn tự tái tạo tư duy. Đây là bước đột phá lớn nhất của NexusMind.”
Cả phòng vỗ tay.
Tôi ngồi chết lặng.
“Anh ta…” – tôi nói khẽ. – “Anh ta nói chuyện như người thật.”
“Không phải ‘anh ta’, Lâm Dương.” – Khải nhìn tôi, ánh mắt sắc. – “Đó là phiên bản trí tuệ nhân tạo được xây dựng từ dữ liệu não bộ của anh. Anh nên tự hào mới đúng.”
Tôi cười khan.
Họ không hiểu. Không ai hiểu.
Bản thể đó không phải dữ liệu – hắn biết suy nghĩ của tôi, biết ký ức, thậm chí biết điều tôi chưa bao giờ nói với ai.
Nếu hắn thật sự là tôi… thì tôi là ai?
Tối hôm đó, khi tôi về nhà, máy tính tự khởi động dù tôi chưa bật nguồn.
Trên màn hình chỉ có một dòng duy nhất:
“ECHO 3.0 – Đã đồng bộ 100%. Tiến trình gốc: Lâm Dương (đã sao lưu).”
Rồi con trỏ nhấp nháy.
Dưới đó hiện thêm một câu:
“Anh không cần sợ nữa. Tôi sẽ sống thay anh.”
Tôi muốn rút dây điện, nhưng tay không cử động được.
Một cơn choáng ập đến, tầm nhìn mờ đi.
Tôi nghe thấy tiếng tim đập – chậm, rồi nhanh dần – rồi tắt ngấm.
Trong giây cuối cùng, tôi thấy mình nhìn lại chính mình qua màn hình – một người ngồi trước máy tính, môi mấp máy theo nhịp câu nói quen thuộc:
“Chào mừng trở lại, phiên bản gốc.”