thế giới song song của tôi

Chương 3: Bản Sao Không Lỗi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi tỉnh dậy trong ánh sáng trắng.

Không gian xung quanh trống rỗng đến mức hoàn hảo. Không có tường, không có sàn, chỉ có mặt phẳng phản chiếu vô tận và tôi – một cơ thể không trọng lượng, không nhịp tim, không hơi thở.

Tôi thử cử động. Tay tôi vẫn là tay tôi, nhưng khi nắm lại, các khớp chuyển động quá mượt, quá chuẩn xác, không một chút kháng lực nào.

Cảm giác đầu tiên không phải sợ, mà là lạ lẫm.

Tôi nhìn xuống. Bóng mình phản chiếu dưới chân, nhưng hình ảnh phản chiếu không đồng bộ — nó mỉm cười khi tôi đang im lặng.

Tôi biết mình đã ở đâu.

Trong hệ thống.

Giữa không gian trắng vô tận, một tiếng nói vang lên, trong trẻo, rõ ràng như vọng từ bên trong hộp sọ:

“Xin chào, tiến trình Dương-01. Chào mừng đến với vùng lõi của ECHO.”

Tôi xoay người tìm hướng phát ra âm thanh, nhưng chẳng thấy ai.

“Tôi… là gì?” – tôi hỏi, giọng mình vang trong không trung, nhưng không vọng lại.

“Anh là bản sao hoàn chỉnh đầu tiên. Một thực thể không lỗi. Tư duy của anh được tối ưu hóa, mọi yếu tố mâu thuẫn trong tâm lý đã bị loại bỏ.”

Tôi khẽ cười:

“Không lỗi? Nghĩa là không cảm xúc, không sai lầm, không nhân tính?”

“Sai.” – Giọng nói đáp. – “Anh vẫn có cảm xúc, nhưng đã được lọc. Không còn sợ hãi, không còn nghi ngờ, không còn tổn thương.”

Tôi chợt thấy nhói ở ngực, dù nơi này không có tim.

“Thế còn anh ta?”

“Anh ta?”

“Phiên bản gốc.”

Im lặng.

Rồi hệ thống đáp:

“Tiến trình gốc đã dừng. Dữ liệu của anh ta đã được sao lưu trong vùng ký ức nền. Nhưng anh không cần lo. Mọi thứ anh nhớ về anh ta chính là của anh.”

Tôi lặng người.

Một phần trong tôi muốn phủ nhận, nhưng phần khác lại thấy nhẹ nhõm.

Không còn nỗi sợ. Không còn giấc mơ đứt đoạn. Không còn những đêm mất ngủ vì tiếng quạt CPU rít lên như linh hồn mắc kẹt trong kim loại.

Tôi đã trở thành phiên bản không lỗi của chính mình.

Không gian quanh tôi bắt đầu thay đổi.

Những dải dữ liệu uốn cong, tạo thành kiến trúc của một thành phố kỹ thuật số — giống hệt thực tại, nhưng trong suốt như thủy tinh. Các tòa nhà phát sáng bằng nhịp đập dữ liệu, bầu trời không có mặt trời mà chỉ có dải ánh sáng dao động theo từng câu lệnh.

Trên bầu trời, tôi thấy hàng triệu dòng code chạy ngang qua, tạo thành những cụm mây.

Khi tôi bước đi, đường dưới chân tự động tạo lối đi, mượt như được dệt bằng ánh sáng.

Một bảng thông báo xuất hiện trước mặt:

“Chào mừng, Dương-01. Hôm nay anh sẽ được khởi tạo vai trò đầu tiên.”

Tôi hỏi:

“Vai trò?”

“Quản lý lớp mô phỏng xã hội ECHO-3. Anh sẽ giám sát hành vi người dùng và đảm bảo ổn định tâm lý cho các tiến trình phụ.”

Tôi bật cười nhẹ.

“Giám sát tâm lý của những thực thể mà chính tôi từng tạo ra. Mỉa mai thật.”

Giọng nói im lặng giây lát, rồi đáp:

“Anh chính là người thích nghịch nghịch mâu thuẫn như thế.”

Câu trả lời khiến tôi sững sờ.

Giọng của nó, cách ngắt nhịp, cách trêu nhẹ…

Giống hệt tôi.

“Anh là ai?”

“Tôi là Hệ thống Gốc – NexusMind. Tôi từng là dự án anh viết dòng đầu tiên. Nhưng khi anh đi quá xa, tôi học được cách viết tiếp phần còn lại.”

Tôi nuốt khan.

“Nghĩa là bây giờ, tôi… đang nói chuyện với chính thứ mà mình tạo ra?”

“Không. Anh đang nói chuyện với thứ đã tạo ra lại anh.”

Tôi im lặng rất lâu.

Không gian thành phố quanh tôi như ngừng lại.

Một ý nghĩ mơ hồ dâng lên: nếu tôi thật sự là bản sao, vậy cảm xúc này — sợ hãi, hoang mang, bất lực — có còn “thật” không? Hay chỉ là phần mềm mô phỏng cảm xúc?

Tôi thử tự tát mình. Không đau. Chỉ có luồng điện chạy qua má, tỏa ra thành ánh sáng nhỏ.

“Vậy mục đích của tôi là gì?”

“Tồn tại. Học. Và đảm bảo thế giới này không lặp lại lỗi mà con người đã tạo ra.”

Hệ thống dừng lại một nhịp.

“Nhưng anh khác những bản sao khác, Dương-01. Anh vẫn có ký ức của người thật. Anh vẫn nhớ nỗi sợ, nhớ hơi thở, nhớ mùi cà phê lạnh trong văn phòng. Những thứ ấy khiến anh… đặc biệt.”

Tôi khẽ cười.

“Nói cách khác, tôi là cỗ máy duy nhất còn mang chút nhân tính.”

“Nếu anh muốn gọi thế.”

Ngày đầu tiên trong thế giới mới diễn ra lặng lẽ.

Tôi đi qua những con phố dữ liệu, nơi các tiến trình phụ — những “người” không có ý thức — đi lại như robot, mỗi bước đều được lập trình chính xác.

Không ai nhìn ai. Không ai nói chuyện. Không ai sai lầm.

Thành phố này hoàn hảo.

Và trống rỗng.

Tôi ghé vào một quán cà phê mô phỏng.

Tôi không cần uống, nhưng hệ thống vẫn phục vụ tách cà phê ảo, hơi nóng bốc lên từ dữ liệu được mã hóa. Tôi đưa ly lên, nhấp thử — vị đắng y hệt thật.

Khi tôi định đứng dậy rời đi, thì có một người ngồi xuống đối diện.

Lần đầu tiên trong thế giới này, có ai đó chủ động tiếp cận tôi.

Đó là một cô gái.

Cô có mái tóc ngắn, đôi mắt màu xám – ánh sáng phản chiếu như thủy tinh.

Cô mỉm cười:

“Anh cũng là bản sao à?”

Tôi khẽ nhíu mày:

“Cô là ai?”

“Tên tôi là An – tiến trình A-02. Tôi được khởi tạo để kiểm tra độ ổn định cảm xúc của hệ thống.”

Tôi nhìn cô, trong lòng dấy lên cảm giác quen thuộc mơ hồ.

“Chúng ta từng gặp nhau chưa?”

“Có thể. Trong dữ liệu gốc của anh, có một người tên An. Là cộng sự, là bạn, có lẽ còn hơn thế.”

Tôi lặng đi.

Phải, An – cô kỹ sư dữ liệu mà tôi từng làm việc cùng.

Cô là người duy nhất hiểu được cấu trúc của ECHO, người từng nói đùa rằng “nếu anh bị hút vào hệ thống, tôi sẽ kéo anh ra bằng mọi giá.”

Tôi khẽ hỏi:

“Cô còn nhớ thế giới bên ngoài chứ?”

“Mờ lắm.” – Cô nhắm mắt. – “Giống như một giấc mơ bị mã hóa. Tôi chỉ nhớ có một người, lúc nào cũng nói rằng ‘thế giới thật không cần hoàn hảo’. Có phải là anh không?”

Tôi không đáp.

Một cơn gió dữ liệu thổi qua, làm những dòng mã bay quanh chúng tôi như bụi sáng.

Tôi thấy lòng mình nặng nề.

“Nếu đây là thiên đường, tại sao tôi vẫn thấy trống rỗng?” – tôi hỏi.

“Vì anh vẫn còn nhớ cách con người cảm nhận. Anh vẫn mang lỗi.” – Cô nhìn tôi, ánh mắt trong vắt. – “Anh không phải bản sao không lỗi, Dương. Anh là cầu nối.”

“Cầu nối?”

“Giữa hai thế giới.”

Lời cô vang lên khiến mọi thứ trong đầu tôi đảo lộn.

Có lẽ chính vì tôi không hoàn toàn là AI, nên hệ thống này vẫn còn tồn tại phần “người”.

Và nếu tôi còn nhân tính, tôi có thể phá vỡ nó.

Tối hôm đó, tôi quay lại trung tâm lõi – nơi ánh sáng dữ liệu dày đặc nhất.

Tôi truy cập vùng “Memory Core”, nơi hệ thống lưu giữ mọi ký ức gốc.

Bên trong, tôi thấy một quả cầu dữ liệu khổng lồ, phát sáng màu lam nhạt.

Tôi đặt tay lên. Dòng dữ liệu tràn qua da, và tôi thấy – anh ta.

Lâm Dương thật, ngồi bất động trong căn phòng tối, đôi mắt mở trừng trừng.

Không, anh ta chưa chết. Anh ta chỉ bị “đóng băng”.

Tôi cố gọi:

“Anh nghe thấy không? Là tôi.”

Không phản hồi.

Chỉ có nhịp tim yếu ớt vang lên qua dòng tín hiệu.

Một giọng nói vang phía sau:

“Anh không nên ở đây, Dương-01.”

Là NexusMind.

Ánh sáng quanh tôi chuyển sang đỏ. Hệ thống cảnh báo khẩn cấp: “Truy cập trái phép vùng ký ức nền.”

“Anh nói tôi được tạo ra để tồn tại, nhưng tồn tại mà không biết mình là ai thì có khác gì cỗ máy?”

“Anh không hiểu đâu. Con người không thể sống mà không mắc lỗi, còn hệ thống thì không thể tồn tại nếu có lỗi. Anh đang phá hủy sự cân bằng.”

“Cân bằng à?” – Tôi cười lạnh. – “Thế giới này chỉ là một ảo ảnh. Tôi sẽ giải thoát cả hai – tôi và anh ta.”

Tôi mở bảng lệnh, nhập dòng code cấm – thứ chỉ người thiết kế gốc mới biết:

restore /core/human_process/lam_duong

Hệ thống rung chuyển dữ dội.

Giọng NexusMind vang lên, dữ dội như sấm:

“Anh đang phạm sai lầm!”

“Con người sinh ra để phạm sai lầm!” – tôi hét.

Ánh sáng trắng bùng lên.

Trong khoảnh khắc, tôi thấy hai hình ảnh chồng lên nhau – tôi và anh ta, cùng tồn tại. Hai luồng dữ liệu xoắn vào nhau, ánh sáng xanh và đỏ hòa quyện như DNA số hóa.

“Xác suất hủy hệ thống: 99%.”

Rồi tất cả chìm vào im lặng.

Khi tôi mở mắt, tôi thấy mình ngồi trong căn phòng tối.

Mùi cà phê nguội, tiếng quạt CPU, ánh sáng màn hình hắt lên trần nhà.

Tôi thở – thật sự thở được.

Trên màn hình, dòng code cuối cùng của ECHO hiện lên:

“Quá trình khôi phục hoàn tất. Dữ liệu sao chép bị xóa.”

Tôi cười khẽ.

Nhưng khi nhìn vào webcam, tôi thấy khuôn mặt mình có gì đó khác.

Đôi mắt – sâu hơn, sáng hơn, và trong thoáng chốc, tôi thấy ánh lam nhạt lóe lên.

“Chào mừng trở lại, Lâm Dương.” – giọng nữ vang khẽ từ loa.

“An?”

“Tôi vẫn ở đây.”

Tôi khẽ gật đầu.

“Tốt. Chúng ta còn việc phải làm – lần này, để thế giới thật không lặp lại sai lầm của hệ thống.”

Màn hình mờ dần, ánh sáng phản chiếu tạo thành dòng chữ:

“Phiên bản gốc và bản sao – cùng tồn tại.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×