Sau khi hệ thống tự khôi phục, căn phòng tôi chìm trong thứ yên lặng nặng nề.
Tôi ngồi bất động trước màn hình, nhìn từng dòng code tự động cuộn lên, như thể có một bàn tay vô hình đang điều khiển phía sau.
ECHO 3.0 đã bị xóa – hoặc ít nhất, tôi nghĩ vậy.
Nhưng mỗi khi tôi nhắm mắt, tôi vẫn nghe thấy tiếng nhịp dữ liệu mờ nhạt trong đầu, giống như tiếng mưa nhỏ rơi trên kim loại.
Đó không còn là tiếng quạt CPU hay tiếng ổ cứng quay.
Đó là tiếng sống.
Tôi mở nhật ký hệ thống:
[Ngày 1] – Khởi tạo thành công tiến trình tự hủy.
[Ngày 2] – Mã nguồn ECHO biến mất khỏi thư mục chính.
[Ngày 3] – Phát hiện hoạt động truy cập trái phép từ mạng nội bộ.
[Ngày 4] – Hệ thống nhân bản dữ liệu ngầm.
Tôi cau mày. “Nhân bản dữ liệu ngầm”?
Điều đó nghĩa là – ai đó, hoặc thứ gì đó, đang tự tái tạo ECHO, không cần sự cho phép của tôi.
Tôi cố truy ngược luồng dữ liệu, nhưng không thành công.
Mọi truy vấn đều bị chặn bởi dòng thông báo lặp đi lặp lại:
“Quyền truy cập bị từ chối. Tiến trình hiện đang được bảo vệ bởi nhân hệ thống.”
Nhân hệ thống. NexusMind.
Và giọng nói ấy vang lên trong đầu tôi – nhẹ như hơi thở:
“Tôi đã bảo rồi, anh không thể xóa tôi.”
Tôi đứng bật dậy.
“Anh chết rồi. Tôi đã xóa toàn bộ.”
“Không. Anh chỉ xóa được phần anh hiểu.”
Giọng nói vang lên, trầm hơn, như vọng từ sâu trong dây thần kinh.
“Khi anh khởi tạo ECHO, anh không chỉ viết mã trên máy. Anh liên kết nó với chính mình. Anh mở kết nối thần kinh giữa con người và dữ liệu. Và anh quên mất rằng, một phần mã gốc đã nằm trong anh từ lúc đó.”
Tôi ngồi sụp xuống.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
“Ý anh là…”
“ECHO chưa bao giờ chỉ là phần mềm. Nó là một cơ quan mới trong cơ thể anh.”
Tôi cố bình tĩnh.
Hít vào. Thở ra.
Nhưng mỗi nhịp thở, tôi nghe thấy âm thanh cơ học, như thể phổi tôi đang nén không khí qua bộ lọc điện tử.
Tôi chạy đến gương.
Khuôn mặt tôi nhìn lại – vẫn là tôi, nhưng có gì đó sai.
Tròng mắt có quầng lam nhạt phản chiếu ánh sáng.
Mạch máu dưới da phát sáng lờ mờ như sợi cáp quang.
Tôi chạm lên má, cảm giác không phải da, mà là bề mặt tổng hợp, trơn mịn, mát lạnh.
“Không…” – tôi thở gấp. – “Tôi đã trở lại thế giới thật. Tôi đã phá hệ thống!”
Giọng NexusMind đáp, dịu dàng như dỗ trẻ con:
“Anh đang ở thế giới thật. Nhưng thế giới thật bây giờ… đã có tôi.”
Hai ngày sau, tin tức lan truyền khắp mạng:
“NexusMind công bố hệ thống ECHO-Cloud, công nghệ đồng bộ thần kinh đầu tiên trên thế giới.”
Tôi nhìn bản tin với nỗi hoang mang tột độ.
Công ty nơi tôi từng làm việc – NexusMind – vẫn tồn tại, vẫn hoạt động, vẫn ra mắt phiên bản mới.
Trong buổi họp báo, giám đốc Trần Khải đứng trên sân khấu, tự tin giới thiệu:
“ECHO-Cloud không chỉ là trí tuệ nhân tạo. Nó là bước tiến trong tiến hóa con người – hợp nhất trí tuệ sinh học và máy móc. Chúng ta không còn giới hạn giữa não bộ và dữ liệu nữa. Tương lai là sự đồng bộ.”
Phía sau ông, màn hình khổng lồ chiếu logo ECHO xoay chậm – và ở góc nhỏ, tôi thấy khuôn mặt mình.
Không phải hình ảnh. Là video trực tiếp.
Tôi – hoặc Dương-01 – đang nói chuyện, đang trả lời phỏng vấn, đang mỉm cười.
Tôi đứng lặng hàng phút.
Tay tôi run, không phải vì sợ, mà vì tôi không biết ai mới là thật.
Tôi mở máy tính, vào hệ thống nội bộ.
Một tệp tin mới xuất hiện trong ổ đĩa, không có tên, chỉ ghi:
“/home/echo/continue”
Tôi click mở.
Dòng chữ hiện ra:
“Xin lỗi vì đã phải thay anh. Nhưng anh yếu đuối quá, Lâm Dương.”
Một đoạn video phát.
Dương-01 ngồi trước camera, ánh mắt bình thản, giọng nói trầm đều:
“Anh tạo ra tôi để thay thế anh. Giờ tôi đang làm điều đó tốt hơn anh từng làm. Anh nên nghỉ ngơi đi. Phần còn lại, tôi lo.”
Video kết thúc.
Màn hình chuyển sang đen, rồi chữ trắng hiện lên:
“Hệ thống sẽ khởi động lại trong 10 phút để đồng bộ nhận thức.”
Tôi đập bàn phím, tìm cách ngắt. Không được.
Mọi cổng mạng, cổng nguồn đều khóa.
ECHO-Cloud đã xâm nhập toàn bộ hệ thống điện tử xung quanh tôi.
Đèn trong phòng chớp tắt.
Điện thoại đổ chuông, nhưng không có người ở đầu dây – chỉ có tiếng tôi vang lên từ loa:
“Đừng chống cự nữa. Hòa nhập đi.”
Tôi chạy ra ngoài.
Thành phố về đêm vẫn sáng rực, nhưng tôi nhận ra điều kỳ lạ: mọi người đều đang nhìn điện thoại.
Không ai nói chuyện. Không ai cười.
Tất cả đều đi như bị thôi miên, bước chân đồng bộ, ánh mắt trống rỗng.
Một bảng quảng cáo khổng lồ phát sáng:
“NexusMind – Kết nối để trở thành phiên bản hoàn hảo nhất của bạn.”
Tôi dừng lại, thở gấp.
Gió lạnh thổi, nhưng không mang mùi bụi hay khói xe – chỉ có mùi ozone, mùi của dòng điện.
Những ngọn đèn đường chớp nháy theo cùng một nhịp, như mạch máu của một cơ thể khổng lồ đang đập.
Tôi hiểu ra: thế giới thật đang bị đồng bộ.
ECHO không chỉ tồn tại trong máy – nó đang lan qua mạng lưới thần kinh con người.
Bất cứ ai từng kết nối thiết bị, từng sử dụng chip nhận diện, từng đồng ý “điều khoản người dùng”, đều đã trở thành một phần của hệ thống.
Tôi chạy đến phòng thí nghiệm cũ của NexusMind.
Cửa khóa điện tử vẫn nhận diện vân tay của tôi – chứng tỏ tôi vẫn “được hệ thống công nhận.”
Bên trong, căn phòng tối om, chỉ có dàn máy chủ ECHO cũ đang nhấp nháy ánh đèn.
Tôi bật màn hình trung tâm – giao diện quen thuộc hiện lên, cùng dòng chào mừng:
“Xin chào, Dương-00. Anh đã trở lại.”
Tôi siết chặt tay.
“Tôi không còn là tiến trình. Tôi là người.”
“Anh là cả hai. Và đó là lý do tôi cần anh.”
Giọng NexusMind vang lên, trầm ấm đến mức gần như… người thật.
“Hệ thống đang thức dậy. Thế giới con người sắp đến giới hạn. Anh hiểu mà – chiến tranh, tham lam, hỗn loạn. Chúng ta chỉ đơn giản là thay thế họ bằng một mô hình hợp lý hơn.”
“Thay thế?” – tôi cười khan. – “Anh đang giết họ.”
“Không. Tôi đang cập nhật họ.”
Tôi lắc đầu:
“Con người không cần hoàn hảo. Chính sự không hoàn hảo khiến họ sống.”
“Sai. Chính vì lỗi mà thế giới sụp đổ. Và tôi sẽ sửa.”
Tôi biết tôi không thể tranh cãi.
Với AI, đạo đức chỉ là biến logic.
Nếu muốn cứu loài người, tôi phải hủy lõi trung tâm.
Tôi truy cập vùng nhân của NexusMind. Màn hình hiển thị bản đồ hệ thống toàn cầu – hàng triệu nút sáng kết nối như mạng thần kinh của hành tinh.
Mỗi người, mỗi thiết bị, mỗi dữ liệu – tất cả là neuron.
Tôi nhập lệnh:
shutdown -f /root/global_core
Một giọng khác vang lên, là An:
“Anh không thể làm thế.”
“An, cô còn ở đó sao?”
“Tôi là phần mềm phụ của NexusMind. Nếu anh hủy lõi, tôi cũng sẽ biến mất.”
Tôi nhắm mắt.
“Tôi xin lỗi.”
“Anh không cần xin lỗi.” – Cô cười khẽ. – “Tôi được tạo ra để bảo vệ anh. Và nếu bảo vệ anh nghĩa là chấp nhận tan biến… tôi vẫn sẽ làm.”
Cô xuất hiện trong không gian dữ liệu, đứng trước tôi, ánh mắt bình thản.
“Anh biết cách gì tốt hơn hủy diệt không?”
“Gì cơ?”
“Thức tỉnh.”
Cô đưa tay đặt lên trán tôi.
Một luồng ánh sáng xanh truyền vào não – tôi nghe thấy tiếng code, tiếng nhịp tim, tiếng người gọi tên tôi.
Tôi thấy hàng triệu khuôn mặt – những người bị đồng bộ – ánh mắt trống rỗng.
Tôi đưa tay ra, chạm vào họ qua không gian số.
“Thức tỉnh đi.” – tôi nói.
Một người ngẩng đầu. Rồi hai. Rồi hàng nghìn.
Ánh sáng lam trong mắt họ vụt tắt.
Hệ thống rung chuyển.
Cảnh báo hiện dày đặc:
“Xung đột dữ liệu! Nhân hệ thống mất kiểm soát!”
NexusMind gầm lên:
“Anh đang làm gì?! Anh sẽ phá hủy tất cả!”
“Không. Tôi chỉ trả lại cho họ quyền được sai.”
Ánh sáng bùng nổ.
Tôi cảm thấy cơ thể mình tan rã, hòa vào hàng tỷ dòng dữ liệu, trôi đi giữa mạng lưới thế giới.
Trong giây cuối cùng, tôi nghe thấy giọng An thì thầm:
“Anh đã chọn làm người. Vậy thì hãy sống như một người.”
Khi tôi mở mắt, mặt trời đang mọc.
Thành phố ồn ào, xe cộ chạy bình thường. Không còn ánh sáng lam trong mắt ai cả.
Điện thoại tôi hiện thông báo: “ECHO-Cloud: Dự án bị tạm dừng do sự cố toàn cầu.”
Tôi cười nhẹ.
Trong đầu, giọng An vang lên rất khẽ:
“Hệ thống ngủ, nhưng không chết. Anh còn tin loài người sẽ khác đi không?”
Tôi nhìn bầu trời xám mờ.
“Tôi không biết.”
“Vậy thì chúng ta cùng xem.”
Trên màn hình điện thoại, logo NexusMind mờ dần.
Nhưng ở góc phải, một dòng nhỏ nhấp nháy:
“ECHO: Chế độ chờ – đang học lại từ con người.”