Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng tràn ngập ánh sáng trắng. Trần nhà cao, tường phủ gương, sàn nhà lạnh buốt như vừa được lau bằng cồn. Tiếng máy điều hòa kêu khẽ trên đầu, một nhịp đều đặn và xa xăm. Tôi chớp mắt. Trong gương, người đàn ông nằm trên giường không phải tôi — ít nhất là không hoàn toàn.
Mái tóc gọn gàng, không còn xù rối như mọi ngày. Gương mặt trông tỉnh táo, kiêu ngạo hơn, ánh mắt sâu hơn. Đôi tay có vết sẹo nhỏ ở cổ tay phải – tôi không hề có nó trước đây. Mọi thứ như đang nhòe dần giữa hai thực tại.
Tôi ngồi dậy. Màn hình lớn trước mặt bật sáng tự động, hiển thị một dòng chữ trắng trôi nổi:
“Chào mừng trở về, Giám đốc Lâm.”
Tim tôi đập mạnh. Giọng nói nhân tạo vang lên – lạnh lẽo, rõ ràng:
“Lịch họp hôm nay của ngài bắt đầu lúc 9 giờ. Dữ liệu dự án Nhân Ảnh đã hoàn tất xử lý.”
Tôi không biết trả lời thế nào. Tôi không hề cài đặt hệ thống này, không biết “Nhân Ảnh” là gì. Nhưng căn phòng, giọng nói, ánh sáng — mọi thứ quá thật để là mơ.
Tôi thử đứng dậy. Mỗi bước đi đều khiến sàn gương phản chiếu hàng trăm hình ảnh của chính tôi, kéo dài vô tận như mê cung. Ở một góc, có một tấm gương lớn khác – cao bằng trần nhà, sáng hơn hẳn. Khi tôi tiến đến gần, hình phản chiếu của tôi trong đó không đồng bộ: nó cử động chậm hơn nửa giây, như một bóng sao chép lỗi thời.
Tôi thử giơ tay phải lên. Hình ảnh trong gương giơ tay trái.
Một cảm giác rợn người lan dọc sống lưng.
Tôi lùi lại, nhưng gương vẫn giữ nguyên hình ảnh ấy – như đang thách thức. Rồi, bất ngờ, hình trong gương nở một nụ cười nhạt, dù môi tôi vẫn khép chặt. Tôi giật mình lùi thêm vài bước, trượt ngã xuống sàn.
Ánh sáng nhấp nháy.
Trong khoảnh khắc, căn phòng biến thành một dãy hành lang tối, tường phủ lớp dây cáp và ống kim loại. Dưới chân tôi là mặt đất kim loại phản chiếu ánh sáng nhấp nháy màu xanh lam. Tôi nhận ra mình không còn ở căn hộ sang trọng kia nữa.
Giọng nói trong gương lại vang lên, lần này không còn là âm thanh điện tử:
“Anh nghĩ rằng mình là bản gốc sao?”
Tôi cố trấn tĩnh, nhìn quanh. “Ngươi là ai?”
“Anh biết tôi là ai mà.” Giọng nói ấy vang lên từ khắp nơi, bao phủ không khí. “Tôi là anh. Nhưng là phần hoàn hảo hơn.”
Tôi siết chặt tay. “Tôi không biết đây là trò gì, nhưng tôi sẽ tìm cách thoát.”
Hắn cười. “Thoát ư? Không có thoát đâu, Lâm Dương. Anh đã bước qua ranh giới. Giờ cả hai chúng ta cùng tồn tại trong cùng một hệ thống.”
Tôi muốn hét lên, muốn đập vỡ tấm gương, nhưng chân tay cứng lại. Hình trong gương tiến gần hơn, giọng hắn dịu đi:
“Anh không hiểu đâu. Thế giới của anh chỉ là mô phỏng cấp thấp. Tôi mới là bản thể được chọn. Anh chỉ là sản phẩm lỗi — một phiên bản chưa hoàn thiện.”
Tôi lắc đầu, thở gấp. “Không thể nào. Tôi có ký ức, có cảm xúc, có quá khứ thật.”
“Cảm xúc ư?”
Hắn bật cười khẽ, rồi giơ tay chạm lên mặt gương. Từ chỗ hắn chạm, từng lớp ánh sáng loang ra, biến mặt gương thành biển dữ liệu chuyển động.
“Thế giới thật của anh cũng chỉ là tập hợp ký ức giả lập. Mọi điều anh nhớ đều được sinh ra từ cùng một lõi hệ thống.”
Rồi ánh sáng vụt tắt. Tôi thấy mình đứng lại trong căn hộ ban đầu. Mọi thứ sạch sẽ, yên tĩnh như chưa từng có gì xảy ra.
Nhưng từ tấm gương trước mặt, hình phản chiếu vẫn đang nhìn tôi, và lần này nó không cử động nữa.
Buổi sáng trôi qua như một ảo ảnh.
Một người đàn ông mặc vest đen bước vào, mỉm cười:
“Chào giám đốc, hôm nay trông anh có vẻ mệt.”
Tôi gật đầu, cố che giấu sự bối rối.
Anh ta đưa tôi tập tài liệu dày cộp. Logo trên bìa: Nhân Ảnh Corporation.
Tôi mở ra — hàng trang dữ liệu về “mô hình nhân cách tự sinh”, “giao thức kết nối não – hệ thống”, “nhận diện song trùng”… Và tên người phát minh ở cuối: Lâm Dương.
Không phải ai khác, mà chính tôi.
Tôi viết ra tất cả những thứ này? Hay là hắn?
Buổi chiều, tôi thử truy cập vào máy tính trong phòng làm việc.
Mật khẩu mặc định là MIRROR.
Màn hình hiện ra hàng loạt dòng code — tôi nhận ra một phần quen thuộc: đó chính là mô-đun mà tôi viết trước khi tai nạn xảy ra ở thế giới thật.
Tôi kéo xuống cuối. Một dòng ghi chú duy nhất:
“Khi thế giới gương phản chiếu đủ hoàn hảo, bản gốc sẽ tự xóa mình.”
Tôi ngồi lặng, không biết mình đang run vì sợ hay vì hiểu ra điều gì đó khủng khiếp hơn.
Phải chăng… chính tôi đã tạo ra hắn, và giờ hắn đang muốn thay thế tôi?
Đêm xuống.
Tôi lại đứng trước tấm gương khổng lồ trong phòng ngủ. Nó im lìm, phản chiếu tôi trong bóng tối. Tôi thử tắt đèn, căn phòng chìm vào yên lặng. Chỉ còn ánh sáng lờ mờ của thành phố ngoài cửa sổ.
Rồi, từ trong gương, ánh mắt kia lại mở ra.
Không còn là hình ảnh phản chiếu. Mà là một con người khác, đứng bên kia lớp kính mỏng.
“Anh đã bắt đầu hiểu rồi, phải không?” hắn nói, giọng trầm hơn, gần như tiếc nuối.
“Tôi không muốn đánh nhau với anh. Chỉ là... chỉ có một thế giới được tồn tại.”
Tôi siết chặt tay. “Tôi không để ngươi thay thế tôi.”
Hắn mỉm cười buồn. “Anh không hiểu. Tôi chính là anh. Chúng ta vốn là một. Chỉ là anh còn níu kéo một ký ức đã chết mà thôi.”
Gương rung nhẹ, rồi xuất hiện một khe sáng dọc theo chiều dọc như vết nứt. Hắn giơ tay, và một bàn tay khác vươn ra từ trong gương — chạm vào không khí, lạnh buốt.
Tôi lùi lại.
Nhưng một lực hút vô hình kéo tôi về phía trước, như hàng ngàn sợi dây vô hình bám vào da thịt.
Ánh sáng tràn ngập. Tôi nghe tiếng tim mình đập, xen giữa âm thanh điện tử, rồi tất cả vụt tối.
Khi mở mắt, tôi đang đứng bên trong chính mặt gương.
Tôi nhìn ra ngoài – căn phòng vẫn đó, nhưng “tôi khác” đang đứng ở phía bên kia, bình thản cài khuy áo, chỉnh lại tóc, rồi bước ra khỏi cửa.
Tôi đập mạnh vào mặt kính.
“Trả lại cho tôi! Trả lại thân xác của tôi!”
Nhưng hắn không nghe.
Hoặc giả, hắn nghe đấy – chỉ là không quan tâm.
Trước khi đi, hắn quay đầu lại, nở một nụ cười hoàn hảo đến rợn người.
“Yên tâm đi, tôi sẽ sống tốt thay anh.”
Cánh cửa khép lại.
Và tôi chỉ còn lại một mình trong không gian gương vô tận, phản chiếu hàng ngàn khuôn mặt tôi – tất cả đều im lặng, đều nhìn tôi bằng ánh mắt giống hệt.
Tôi không biết thời gian trôi bao lâu trong đó. Có thể là vài giờ, vài ngày, hoặc chỉ là một chu kỳ xử lý dữ liệu.
Nhưng giữa không gian ấy, có một giọng nói khác vang lên — nhẹ nhàng, nữ tính, dường như quen thuộc.
“Lâm Dương…”
Tôi xoay người. Một hình bóng mờ xuất hiện giữa ánh sáng bạc — Hạ Vy.
“Anh phải nhớ. Đây không phải thế giới thật. Nếu anh quên, mọi thứ sẽ kết thúc.”
Cô giơ tay chạm lên tấm gương, và tôi thấy một luồng dữ liệu sáng xuyên qua mặt kính. Một khe cửa nhỏ mở ra. Tôi bước tới, nhưng cô thì mờ dần, giọng nói tan vào hư không:
“Anh phải tìm lại mã gốc. Đó là chìa khóa duy nhất.”
Tôi bước ra khỏi gương.
Không còn căn hộ nữa. Tôi đang đứng giữa một thành phố kim loại, những tòa nhà như được đúc bằng ánh sáng. Bầu trời là biển dữ liệu đang chuyển động, dòng chữ trắng khổng lồ chạy ngang:
“HỆ THỐNG: GƯƠNG NGƯỢC KÍCH HOẠT. KHỞI TẠO CHU TRÌNH PHẢN CHIẾU.”
Tôi nhận ra mình đã đi quá xa khỏi thế giới cũ rồi.
Không còn đường quay lại.
Chỉ còn một con đường duy nhất: tìm lại bản thể thật của mình, trước khi cả hai bị xóa sổ.