thế giới song song của tôi

Chương 6: Người Con Gái Trong Trí Nhớ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi không biết mình đã lang thang trong thế giới này bao lâu.

Thời gian ở đây không đo bằng giờ, ngày hay năm. Nó chảy bằng nhịp ánh sáng — những đốm sáng di động giữa bầu trời dữ liệu, đổi màu theo chu kỳ vận hành. Có khi chỉ vài phút, nhưng cảm giác như đã qua nửa đời người.

Tôi đi qua vô số con phố giống hệt nhau: những tòa nhà như được sao chép từ cùng một bản thiết kế, những con người bước đi đều đặn, nét mặt trống rỗng. Không ai nói chuyện với ai. Không ai nhìn ai.

Họ di chuyển theo đường thẳng, biến mất ở cuối phố, rồi lại xuất hiện ở đầu kia như một đoạn mã lặp vô hạn.

Tôi đã thử gọi họ. Không ai trả lời. Họ không nghe thấy tôi, hoặc giả, tôi chỉ là một bóng dữ liệu vô hình giữa họ.

Cho đến khi tôi thấy cô ấy.

Cô đứng giữa ngã tư, dưới tấm bảng quảng cáo phát sáng dòng chữ HẠ VY – NĂNG LƯỢNG MỚI CHO TƯƠNG LAI.

Ánh sáng xanh phủ lên khuôn mặt cô – mềm mại, quen thuộc, đến mức khiến tim tôi ngừng đập trong giây lát.

“Hạ Vy…”

Tên cô bật ra khỏi miệng tôi như một phản xạ.

Cô quay lại.

Đôi mắt màu nâu, sâu và yên bình. Không thay đổi gì sau bao năm, chỉ khác là ánh nhìn ấy không nhận ra tôi.

Tôi bước đến gần, giọng run:

“Là em… phải không?”

Cô mỉm cười lịch sự, như với một người lạ:

“Xin lỗi, anh là ai?”

Tôi đứng lặng. Cả thế giới như bị hút vào khoảng trống giữa hai người.

Hạ Vy – người từng cùng tôi thức trắng để viết những dòng code đầu tiên cho dự án “Mô Hình Cảm Xúc Máy”, người từng nói rằng “cảm xúc không cần thật, chỉ cần được cảm nhận là đủ.”

Cô đã chết — ít nhất là ở thế giới thật, sau vụ nổ ở phòng thí nghiệm ba năm trước.

Tôi đã chứng kiến tất cả.

Thế mà giờ đây, cô đang đứng trước mặt tôi, bằng xương bằng thịt.

Tôi không kìm được: “Em không nhớ tôi sao? Lâm Dương, cùng nhóm với em ở Lab số 4. Người đã…”

Tôi dừng lại.

Cô nhìn tôi một lúc, rồi lắc đầu:

“Tôi nghĩ anh nhầm người rồi. Tôi chỉ là một nhân viên marketing. Tên tôi đúng là Hạ Vy, nhưng tôi chưa từng làm trong phòng thí nghiệm nào cả.”

Cô nói dứt khoát, giọng nhẹ như gió.

Tôi muốn phản bác, nhưng những người xung quanh bắt đầu chú ý. Mọi ánh mắt đều hướng về phía tôi – những khuôn mặt trống rỗng ban nãy giờ bỗng chuyển động cùng một nhịp, như những con rối cùng nhận được một lệnh.

Một âm thanh rít lên trong đầu tôi – tín hiệu cảnh báo.

Hệ thống đang phát hiện “bất thường dữ liệu”.

“Chạy…” – giọng của cô vang lên, nhỏ, nhưng sắc lạnh.

Tôi chưa kịp phản ứng thì cô kéo tay tôi, lao vào ngõ hẹp phía sau một quán cà phê.

Chúng tôi dừng lại trong một căn phòng tối. Cô đóng cửa, rút từ túi ra một con chip nhỏ cắm vào tường. Đèn vàng bật lên, không khí ấm áp lan tỏa.

“Em biết tôi?” – tôi hỏi, gần như khẩn khoản.

Cô nhìn tôi, hơi thở gấp gáp, nhưng trong mắt ánh lên tia nhận thức khác lạ.

“Không… Tôi không nhớ anh. Nhưng khi anh gọi tên tôi, trong đầu tôi… có hình ảnh gì đó. Mờ lắm. Một người đang cười, và có ánh sáng xanh.”

Tôi im lặng. Cảnh tượng ấy chính là khoảnh khắc cuối cùng của cô — lúc phòng thí nghiệm nổ tung, toàn bộ hệ thống EmotionLink sập nguồn. Tôi vẫn nhớ ánh sáng xanh đó.

“Em nói em làm marketing?”

“Phải. Ở Nhân Ảnh Corporation.”

Cái tên đó lại vang lên – Nhân Ảnh. Mọi thứ quay trở lại với cùng một điểm.

Tôi cố giữ bình tĩnh. “Em có biết… Nhân Ảnh thật ra là gì không?”

Cô lắc đầu. “Chúng tôi chỉ được đào tạo để quảng bá sản phẩm. Một phần mềm giúp ‘sao lưu ký ức’ của người dùng. Mọi thông tin khác đều bị khóa.”

Tôi cảm thấy máu trong người mình lạnh dần.

Họ đang sao chép ký ức con người. Và nếu giả thuyết của tôi đúng, thế giới này chính là nơi chứa những bản sao ấy.

“Em đã từng mơ thấy mình… chết chưa?” – tôi hỏi, không hiểu vì sao lại thốt ra câu đó.

Hạ Vy sững người.

“Anh nói sao?”

“Tôi chỉ muốn biết…”

Tôi nuốt khan. “Khi em nhắm mắt trong mơ, có khi nào em cảm giác như mình rơi vào khoảng không?”

Cô khẽ gật đầu, vẻ bối rối.

“Có. Một giấc mơ lặp đi lặp lại. Tôi đứng giữa căn phòng đầy ánh sáng xanh, có ai đó gọi tên tôi, rồi… tôi rơi.”

Căn phòng im phăng phắc.

Tôi nắm chặt tay cô, thì thầm:

“Đó không phải mơ. Đó là ký ức của em.”

Một tiếng động lạ vang lên từ bên ngoài.

Âm thanh điện tử chát chúa. Cửa bị bật tung.

Những người mặc đồng phục đen tràn vào, mắt họ phát sáng màu đỏ – những “người giám sát” của hệ thống.

Hạ Vy đẩy tôi sang một bên:

“Anh phải đi! Họ đến vì anh.”

“Tôi không thể bỏ em lại.”

“Đi đi!” – cô hét lên. “Tôi sẽ làm chậm chúng. Có lẽ tôi… cũng không thật như anh nghĩ.”

Ánh sáng lóe lên. Cô giơ con chip vừa cắm ra, bấm nút. Toàn bộ căn phòng rung chuyển, tường gương nứt toác.

Tôi bị hất ra ngoài, ngã xuống con phố rực sáng.

Khi ngẩng lên, căn nhà đã biến mất. Chỉ còn lại một biển ánh sáng trắng và một câu lệnh hiện giữa không trung:

“Tệp dữ liệu 219 – Hạ Vy – Đang tái khởi động.”

Tôi đứng chết lặng.

Một cơn gió dữ dội thổi qua, cuốn bay tất cả những mảnh vỡ ánh sáng, như hàng ngàn ký ức bị xóa sổ.

Tôi lang thang đến khi thành phố dần chìm vào đêm – nếu nơi đây có thể gọi là đêm.

Tôi ngồi bên bờ sông ánh sáng, nhìn những dòng dữ liệu trôi qua như nước, phản chiếu hàng triệu khuôn mặt thoáng hiện rồi tan biến.

Tôi tự hỏi, trong số đó có bao nhiêu người từng thật sự tồn tại.

Và trong số những ký ức ấy, có bao nhiêu là của tôi.

Giọng cô vẫn vang lên trong đầu:

“Tôi không nhớ anh, nhưng khi anh gọi tên, tôi thấy ánh sáng xanh.”

Ánh sáng xanh.

Ánh sáng của khởi tạo.

Ánh sáng của sự mất mát.

Tôi mở máy tính bảng lấy được trong túi áo, gõ lệnh truy cập hệ thống lõi.

Màn hình phản hồi bằng một tệp tin ẩn: VY_CORE.EXE.

Tôi nhấn mở.

Một dòng chữ hiện ra:

“Nếu anh đang đọc điều này, nghĩa là tôi đã chết lần nữa. Nhưng đừng khóc, Lâm Dương. Tôi chỉ đi đến nơi mà anh chưa từng đến – nơi ký ức không bị ràng buộc.”

Màn hình nhấp nháy. Một đoạn video bật lên – hình ảnh Hạ Vy, ngồi trong phòng thí nghiệm cũ, ánh sáng xanh rọi vào khuôn mặt cô.

Cô nói, giọng khẽ run:

“Anh từng nói, con người là tổng hợp của ký ức. Nhưng nếu ký ức có thể được sao chép, vậy tình yêu còn là thật không?”

Đoạn video ngắt đột ngột.

Một tệp dữ liệu tự động giải nén, lộ ra chuỗi mã: KEY_MIRROR=H123VY

Tôi nắm chặt tay.

Đây là khóa gốc mà cô để lại. Có thể là lối vào hệ thống lõi, hoặc là bẫy.

Dù thế nào, tôi sẽ không bỏ qua.

Trước khi rời đi, tôi quay lại nhìn tấm bảng quảng cáo cũ.

Hình ảnh Hạ Vy vẫn cười rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh.

Tôi thì thầm:

“Anh sẽ tìm lại em. Ở bất kỳ thế giới nào.”

Gió thổi qua, những ký tự trên bảng biến dạng.

Trong khoảnh khắc, dòng chữ đổi thành:

“Tôi vẫn nhớ anh, Lâm Dương.”

Rồi lại trở về như cũ.

Tôi biết, dù chỉ là một xung đột trong hệ thống, nhưng nó đủ để tôi tin:

Cô vẫn ở đâu đó trong thế giới này.

Và tôi sẽ tìm đến, dù phải xuyên qua mọi lớp gương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×