thị trấn không có bình minh

Chương 3: Nhà Nghỉ Cũ Của Ông Bảy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạo Nam ngồi bất động trên giường, tim đập dồn dập, mắt dán chặt vào cánh cửa đang hé mở. Bên ngoài, những tiếng bước chân chậm rãi vẫn vang lên, rồi tan dần trong hành lang tối. Đèn phòng nhấp nháy vài lần rồi tắt hẳn. Chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ khe cửa sổ chiếu vào, đủ để anh thấy làn sương dày đặc đang trườn qua khung gỗ, len lỏi vào phòng như những dải khói.

Anh nắm chặt khẩu súng.

“Không thể nào,” anh thì thầm. “Không thể có chuyện họ không có bóng…”

Nhưng hình ảnh những người dân kỳ dị, những đôi mắt trắng dã, những vết chân ướt trước cửa vẫn còn nguyên trong trí nhớ.

Nam bật đèn pin, luồng sáng quét qua bốn góc phòng. Tường loang lổ, trần nhà thấp, vệt nước mưa cũ kéo dài như những đường máu khô. Anh định bước đến cửa kiểm tra, nhưng chân khựng lại — trên sàn, ngay bên mép giường, có dấu chân bùn mới. Dấu chân trần, nhỏ, hướng vào trong, chứ không hướng ra cửa.

Ai đó đã ở trong phòng.

Anh lia đèn pin ra xung quanh. Không ai cả. Cửa sổ đóng, cửa chính khép chặt.

Bất chợt, từ dưới gầm giường vang lên một tiếng “kẽo kẹt” nhẹ. Anh hạ người, hít một hơi, rồi cúi xuống soi. Dưới gầm tối đen, chỉ thấy một vật tròn, phủ lớp bụi mỏng. Anh thò tay kéo ra — là một chiếc gương nhỏ bị nứt đôi. Trên mặt gương, phản chiếu hình ảnh của anh… nhưng miệng anh trong gương đang mỉm cười, dù ngoài đời môi anh đang mím chặt.

Nam rụt tay, ném chiếc gương sang một bên. Gương vỡ, vết nứt tỏa ra như mạng nhện, và ngay sau đó, một tiếng cười khe khẽ vang lên, phát ra từ khắp phòng.

Anh bật máy ghi âm:

– “Ghi chú: Âm thanh lạ trong phòng 3, nhà nghỉ Ông Bảy. Có thể do ảo giác hoặc ai đó đang theo dõi. Tôi sẽ kiểm tra tầng dưới.”

Anh rời phòng, bước xuống cầu thang. Mỗi bước đi, gỗ kêu lên cọt kẹt, vang vọng trong không gian trống. Dưới tầng trệt, ánh đèn dầu le lói từ quầy lễ tân. Ông Bảy vẫn ngồi đó, đúng tư thế như lúc anh nhận phòng.

– Khuya rồi mà ông vẫn chưa ngủ à? – Nam hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

Ông Bảy ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu, cười nhẹ:

– Ở đây, không ai ngủ cả, cậu ạ. Nếu ngủ, người ta sẽ không dậy nữa.

Câu nói khiến Nam lạnh sống lưng. Anh liếc quanh. Phía sau quầy có cánh cửa dẫn xuống tầng hầm, khóa bằng then sắt.

– Dưới đó là gì? – Anh hỏi.

Ông Bảy im lặng. Một lúc lâu sau mới đáp:

– Nơi để những người không rời đi.

– Ý ông là?

– Họ trả phòng, nhưng chẳng bao giờ ra khỏi nhà nghỉ này.

Giọng ông đều đều, không chút cảm xúc. Rồi ông đứng dậy, đưa tay chỉnh lại đèn dầu. Trong khoảnh khắc ánh lửa bập bùng chiếu lên mặt, Nam nhận ra da trên cổ ông ta chuyển sang màu xám tro, như thể bị cháy dở.

– Ông Bảy, vụ cháy ba năm trước… ông có ở đây không?

Người đàn ông khựng lại. Mắt ông mở to, sâu hoắm.

– Ở đây, mọi người đều có mặt hôm đó. Chỉ là… không ai rời đi được nữa.

Nam nuốt khan, nắm chặt đèn pin. Anh cảm thấy cổ họng khô rát, hơi thở dồn dập.

– Tôi cần xem tầng hầm. – Anh nói cứng rắn.

Ông Bảy lặng lẽ nhìn anh một hồi, rồi thở dài, giọng khàn đặc:

– Cậu sẽ hối hận.

Nói rồi, ông ta lấy trong ngăn bàn một chùm chìa khóa, ném về phía Nam.

– Cửa dưới kia. Nhưng nhớ… đừng bật đèn.

Nam cúi nhặt chìa khóa. Mặt kim loại lạnh buốt, dính ẩm. Anh tiến lại cửa tầng hầm, tra chìa. Ổ khóa kêu “tách” một tiếng. Cánh cửa sắt mở ra, mùi ẩm mốc nồng nặc phả ra, lẫn trong mùi khói cũ và mùi máu khô.

Cầu thang gỗ hẹp, dốc. Anh chiếu đèn pin xuống, thấy bậc thang chìm vào bóng tối sâu hun hút. Từng bước, anh đi xuống, tim đập mạnh theo tiếng bước chân vang vọng.

Dưới tầng hầm lạnh đến rợn người. Bức tường phủ đầy rêu, nước nhỏ giọt tí tách từ trần xuống nền xi măng. Ở góc xa có những hình người ngồi xếp hàng, cúi đầu, bất động.

Nam lia đèn pin – và suýt đánh rơi nó.

Đó là những thi thể được bảo quản, ngồi ngay ngắn trên ghế, mặc quần áo sạch sẽ như khách nghỉ trọ. Mắt họ mở trừng, da nhăn nheo, nhưng không có dấu hiệu phân hủy. Trên cổ mỗi người đeo tấm bảng gỗ nhỏ ghi tên, phòng, và… ngày “rời đi”.

Phòng 2 – Trần Đức

Phòng 4 – Mai Hương

Phòng 5 – Lê Thảo

Và ở cuối dãy, tấm bảng mới nhất:

Phòng 3 – Nguyễn Hạo Nam.

Anh chết lặng. Bảng tên khắc rõ ràng, nét chữ mới, còn mùi gỗ tươi.

– Không… – anh lùi lại. – Không thể nào…

Từ phía sau vang lên tiếng bước chân chậm rãi. Ông Bảy đứng đó, tay cầm đèn dầu, ngọn lửa hắt ánh cam lên khuôn mặt xám tro.

– Tôi đã bảo cậu đừng xuống đây.

– Cái này là sao? – Nam quát, giọng run rẩy. – Ông giết họ à?

– Giết à? – Ông ta khẽ cười, giọng cười khàn như gió lùa qua tro. – Không. Tôi chỉ giữ họ lại thôi. Ở đây, ai đến cũng phải ở lại. Đó là cách Mộ Lan tồn tại.

– Mộ Lan… tồn tại bằng cái gì?

– Bằng ký ức của những kẻ không thể buông bỏ. – Ông Bảy tiến lại gần. – Cậu cũng vậy, Nam. Cậu nghĩ mình đến đây vì bạn cậu à? Không. Cậu quay lại vì cậu đã chết ở đây rồi.

Nam giơ súng, hét:

– Dừng lại!

Ông ta không dừng. Mắt ông chuyển sang màu trắng đục hoàn toàn, giọng nói méo mó:

– Súng không giết được người đã chết đâu, cậu bé.

Nam bóp cò. Tiếng nổ chát chúa vang lên, đạn xuyên qua ngực ông Bảy, máu không chảy ra mà hóa thành tro bay tán loạn. Cơ thể ông chao đảo rồi tan biến dần, chỉ còn bộ quần áo rơi xuống nền. Ngọn đèn dầu vẫn cháy.

Nam thở dốc, quay người bỏ chạy lên cầu thang. Nhưng khi anh vừa chạm tay vào tay vịn, một bàn tay lạnh toát nắm chặt cổ chân anh kéo lại. Anh giật mình nhìn xuống — một trong những “thi thể” mở mắt, miệng há ra, phát ra tiếng khàn khàn:

“Đừng đi. Ở lại với chúng tôi…”

Hàng loạt cánh tay khác vươn ra, bấu vào chân, áo, kéo anh xuống. Nam vùng vẫy, đá mạnh, tay đập loạn vào lan can. Đèn pin rơi xuống nền, ánh sáng quay vòng rồi tắt phụt. Trong bóng tối, chỉ còn tiếng rên rỉ, tiếng da thịt cọ vào xi măng, và hơi lạnh ẩm bủa quanh.

Anh rút bật lửa bạc trong túi – của Minh Phong. Tay run bần bật, anh bật lên, ngọn lửa xanh le lói. Lũ “người” kia co rút lại, miệng hét lên không thành tiếng, làn da họ rộp lên, cháy đen, mùi khét lan khắp tầng hầm.

Anh tận dụng khoảnh khắc đó, lao lên cầu thang, đạp mạnh cánh cửa sắt, chốt lại bằng then. Cả thân người dựa vào tường, thở hổn hển. Bên dưới vẫn vang lên tiếng đập cửa yếu ớt, rồi lịm dần.

Anh quay lại quầy lễ tân. Chỗ ông Bảy ngồi chỉ còn một tấm gương lớn dựng đứng. Trong gương phản chiếu chính anh, nhưng… phía sau phản chiếu lại là hành lang dài sáng đèn, trong khi ngoài thực tế, hành lang tối om.

Từ trong gương, hình bóng của ông Bảy hiện ra, cười nhạt:

– Cậu nghĩ cậu thoát à? Ở đây, thời gian không trôi. Chỉ có đêm và tro.

Rồi gương nứt rạn. Tiếng cười vang vọng khắp sảnh.

Nam lùi lại, tim đập mạnh. Anh chạy ra cửa chính – nhưng ngoài kia không còn đường phố, chỉ có sương mù trắng xóa. Khi anh bước một bước, không khí biến đổi. Cảnh vật xung quanh méo mó như gương nước.

Từ xa vang lên tiếng chuông nhà thờ – boong... boong... boong... – mỗi tiếng một gần hơn.

Giữa làn sương, một bóng người tiến lại – Minh Phong. Vẫn khuôn mặt cháy sạm, nhưng lần này đôi mắt sáng rực, phản chiếu lửa.

– Tại sao cậu quay lại? – Phong hỏi, giọng dội thẳng vào đầu Nam.

– Tôi phải biết sự thật.

– Sự thật à? – Phong cười, nụ cười đau đớn. – Sự thật là cậu đã chết cùng tôi trong vụ cháy đó. Chúng ta đều là tàn dư. Cậu chỉ quên thôi.

– Không… tôi còn sống, tôi có công việc, tôi...

– Cậu có chắc không? – Phong cắt lời. – Thử nhìn bóng mình đi.

Nam nhìn xuống mặt đất. Không có gì. Không có bóng.

Tim anh như ngừng đập. Cả người sững sờ.

Phong nhìn anh, ánh mắt buồn bã:

– Cậu sẽ nhớ lại thôi. Khi ngọn lửa bùng lên lần nữa, tất cả chúng ta sẽ cùng nhau... tan biến.

Nói rồi, Phong quay lưng, đi vào màn sương. Bước chân cậu để lại những vệt cháy đỏ trên mặt đất.

Nam cố đuổi theo, nhưng càng bước, sương càng đặc. Đột nhiên, anh cảm thấy chân mình lún xuống. Đất mềm như tro ướt. Mùi khói nồng nặc tràn lên mũi. Anh nhìn quanh — cảnh vật bắt đầu biến dạng. Những ngôi nhà, hàng cây, bầu trời… tất cả đều rực đỏ.

Tiếng người hét vang. Tiếng gỗ nổ lách tách. Lửa bao trùm.

Anh nhận ra – đang ở trong vụ cháy ba năm trước.

Ngọn lửa nuốt trọn nhà nghỉ, thiêu rụi mọi thứ. Trong khói dày, anh thấy ông Bảy, thấy Minh Phong, thấy những gương mặt không bóng. Tất cả đều nhìn anh.

Một giọng nói vang lên giữa tiếng cháy:

“Cậu không thể rời khỏi nơi mà mình đã chết.”

Lửa lan đến, thiêu rụi bàn tay anh. Nam hét lên, rồi ngã khuỵu xuống.

Khi tỉnh lại, anh thấy mình nằm trên giường phòng 3, mồ hôi đầm đìa. Ánh sáng mờ rọi qua cửa sổ. Bên ngoài, tiếng chim hót khe khẽ. Một buổi sáng trong trẻo.

Anh bật dậy. Mọi thứ trông bình thường. Không tro, không máu, không lửa. Cả hành lang sáng sủa, tiếng người nói chuyện bên dưới.

Anh bước ra, thấy ông Bảy đang lau ly ở quầy, dáng vẻ hiền lành, như thể đêm qua chưa từng xảy ra gì.

– Chào buổi sáng, cậu Hạo Nam. Ngủ ngon chứ?

Nam đứng chết lặng. Câu nói ấy, nụ cười ấy – y hệt lúc anh mới đến.

– Hôm nay trời đẹp lắm, – ông Bảy nói tiếp, – đừng quên, ở đây, bình minh chỉ đến khi cậu muốn tin rằng nó có thật.

Ông ta quay người đi. Ánh sáng rọi qua cơ thể ông, kéo dài xuống sàn nhà… nhưng không có bóng.

Nam nhìn xuống chân mình. Cũng không có.

Anh ngẩng lên. Tấm gương sau quầy phản chiếu rõ hai người – và trong gương, cả hai đang mỉm cười.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×