thị trấn không có bình minh

Chương 7: Người Không Có Khuôn Mặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau — nếu có thể gọi đó là sáng — Mộ Lan vẫn chìm trong thứ ánh xám ẩm ướt, như bầu trời bị trùm kín bởi tro.

Nam thức dậy sau một đêm gần như không ngủ. Trên gương, vết nứt nhỏ từ tối qua đã lan dài như một con rắn đang bò. Anh cố không nhìn vào đó nữa.

Ông Bảy đã dậy từ sớm. Hơi khói từ bếp len qua hành lang, hòa cùng mùi cà phê cháy khét. Khi Nam bước xuống, ông Bảy đang ngồi trước bàn gỗ, tay cầm tờ báo cũ, ánh mắt lặng lẽ.

“Đêm qua lại mơ hả?” – Ông hỏi mà không ngẩng đầu.

Nam lúng túng: “Ông biết à?”

“Ở đây ai mà chẳng mơ. Nhưng không phải giấc mơ nào cũng là mơ đâu, cậu Nam ạ.”

Nam ngồi xuống đối diện, ánh mắt dán vào tách cà phê đang bốc khói. “Ông Bảy này… hôm qua cháu đến trường tiểu học Mộ Lan.”

Ông Bảy khựng tay, giọt cà phê đen rơi xuống bàn như vệt máu.

“Cậu không nên đến đó. Cậu gặp cô bé ấy rồi, phải không?”

Nam im lặng.

“Thiên Hương.” – Ông nói nhỏ, mắt nhìn xa xăm. – “Đứa trẻ đó… nó vẫn ở lại, không đi được đâu.”

“Ông biết cô bé à?”

“Biết. Cả cha cậu cũng biết.”

“Cha cháu?”

“Ông Khải từng là giáo viên tạm thời của trường ấy. Họ nói ông là người cứu được một đứa trẻ trong đám cháy, nhưng khi mang nó ra thì… nó không còn khuôn mặt nữa.”

Nam chết lặng.

“Ý ông là… vẫn còn một người sống sót?”

“Phải. Nhưng chẳng ai dám nhìn người đó. Người ta gọi hắn là Kẻ Không Mặt. Hắn ở trong khu nhà thương bỏ hoang phía nam thị trấn, phòng số 13.”

Con đường dẫn đến bệnh viện Mộ Lan phủ sương dày đặc, mùi rêu và máu khô thoang thoảng trong gió.

Tòa nhà ba tầng sụp một nửa, biển hiệu “BỆNH VIỆN ĐA KHOA MỘ LAN” gỉ sét, rơi mất chữ “KHOA”, chỉ còn “BỆNH VIỆN ĐA … MỘ LAN”.

Nam bước vào, ánh sáng từ đèn pin chiếu lên tường lốm đốm nấm mốc.

Trong hành lang dài, những chiếc giường gỉ sắt nằm ngổn ngang. Tường treo những tấm biển “PHÒNG GIẢI PHẪU”, “KHO BỆNH ÁN”, “PHÒNG SỐ 13”.

Khi anh tiến lại gần cánh cửa số 13, bản lề rỉ sét kêu kẽo kẹt. Một luồng hơi lạnh phả ra.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường sắt, trên giường là bóng người gầy gò quấn kín trong băng trắng từ đầu đến chân. Ở góc bàn là hồ sơ bệnh nhân cũ:

Bệnh nhân 03-2009: Không rõ tên, nam giới, khoảng 12 tuổi. Bỏng toàn thân cấp độ 4. Không còn da mặt. Không hồi phục thị giác.

Nam cầm hồ sơ, tay run.

Anh bước lại gần giường, cất tiếng khẽ: “Cháu là Hạo Nam… đến để hỏi về vụ cháy năm 2009.”

Không có phản hồi. Chỉ có tiếng máy đo nhịp tim cũ kỹ tích… tích… chậm rãi.

Anh định quay đi thì nghe tiếng rít khẽ, như tiếng da cọ vào băng vải.

Người nằm trên giường động đậy. Băng quấn quanh mặt khẽ nhúc nhích, rồi từ trong đó vang ra giọng nói khàn đục:

“Cậu… về rồi à, Nam?”

Nam sững người. “Ông biết tôi?”

“Không… tôi không biết. Nhưng giọng cậu… giống hắn.”

“Hắn nào?”

“Kẻ đã đốt chúng tôi.”

Nam nuốt khan. “Ý ông là cha tôi?”

“Không.” – giọng nói gằn lại, khô khốc như than. – “Không phải cha cậu. Là cậu.”

Máu trong người Nam như đông lại.

“Không… tôi mới mười tuổi năm đó! Sao có thể?”

“Cậu không nhớ… nhưng tôi thì nhớ. Cậu cười. Cậu nói ‘chúng ta sẽ được cứu’. Rồi lửa bùng lên. Mặt tôi… tan chảy.”

Người trên giường thở dốc, tiếng thở rít qua lớp băng. Nam lùi lại, tay siết chặt hồ sơ. “Ông nhầm rồi! Tôi không thể…”

“Cậu biết vì sao tôi vẫn sống không? Vì tôi muốn kể lại. Vì họ cần cậu trở lại. Để lửa được tắt.”

Tiếng tích… tích… của máy theo dõi chậm dần. Người nằm trên giường giơ tay run rẩy về phía Nam.

Trong khoảnh khắc ấy, băng trên mặt hắn bung ra. Nam vô thức bật đèn pin chiếu thẳng — và suýt nôn ra.

Không có khuôn mặt nào cả.

Chỉ có một khối thịt cháy đen, khô cứng, đôi hốc mắt trống rỗng sâu hoắm. Nhưng trong đó, anh thấy phản chiếu ngọn lửa đỏ đang cháy — dù căn phòng hoàn toàn tối.

“Cậu phải đến căn hầm dưới nhà thờ…” – giọng hắn thì thào. – “Ở đó có câu trả lời. Nhưng… đừng tin ai. Ngay cả chính mình.”

Rồi người đó ngừng thở. Máy đo nhịp tim kéo dài một tiếng títttttt… rợn người.

Nam sững sờ. Không khí đặc lại, nặng mùi khét. Anh lùi về phía cửa, thì nghe soạt! – tiếng vải rách.

Anh quay lại: tấm ga trải giường rách toạc, nhưng xác người biến mất.

Cánh cửa đóng sầm.

Đèn pin chớp tắt. Trong giây lát, anh thấy thứ gì đó bò trên trần — hình người, nhưng không đầu, không mặt, chỉ có da trơn nhẵn, đang trườn tới phía anh.

Nam hét lên, chạy thẳng ra hành lang. Cửa sắt phía ngoài kẹt cứng, anh đập điên cuồng, cuối cùng bật tung.

Anh lao ra ngoài, sương mù ập vào như biển.

Đằng sau, trong khe cửa, một giọng nói mơ hồ vang lên, xa xăm:

“Hẹn gặp lại dưới hầm, Nam…”

Trở lại nhà nghỉ, Nam nằm vật ra giường, mồ hôi lạnh thấm lưng.

Trong đầu anh hỗn loạn:

“Tôi là người gây ra vụ cháy? Không thể nào…”

Anh mở hồ sơ cha mình — trang cuối có ghi chú bằng tay:

“Người khởi nguồn ngọn lửa là đứa trẻ tên Nam. Nhưng cậu bé đó… đã chết.”

Anh ném tập hồ sơ xuống đất, thở hắt. Căn phòng chợt tối sầm, đèn dầu phụt tắt.

Từ trong gương, giọng cô bé Hương vang lên khe khẽ:

“Em bảo rồi… anh chưa bao giờ rời khỏi nơi này.”

Mặt gương nứt toác. Từ bên trong, một bàn tay cháy đen vươn ra, bám lên mép kính.

Bên ngoài, tiếng chuông nhà thờ ngân dài – ba hồi, rồi im bặt.

Nam ôm đầu, run rẩy. Trong đầu anh vang vọng giọng khàn khàn của “Người Không Mặt”:

“Căn hầm dưới nhà thờ… Cậu sẽ biết ai mới là kẻ còn sống.”

Bên ngoài, sương đặc lại như tro. Thị trấn Mộ Lan chìm trong yên lặng tuyệt đối, chỉ còn tiếng thì thầm không rõ từ gió:

“Không ai có khuôn mặt thật ở nơi này cả…”

“Người duy nhất sống sót đã chết lần thứ hai. Và Hạo Nam bắt đầu hiểu — có những ký ức không thuộc về hiện tại.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×