thị trấn không có bình minh

Chương 8: Căn Hầm Dưới Nhà Thờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, khi tiếng chuông nhà thờ vang lên ba hồi đều đặn, Hạo Nam mở mắt, nhưng ánh sáng ngoài cửa sổ vẫn mờ đục, chẳng khác gì ban đêm.

Tấm gương trong phòng đã nứt vỡ, chỉ còn lại những mảnh răng cưa phản chiếu khuôn mặt anh méo mó.

Nam mặc lại áo khoác, nhét tập hồ sơ vào balô, rồi bước ra hành lang nhà nghỉ. Không thấy bóng ông Bảy. Cửa phòng ông mở toang, trên bàn chỉ còn lại một tờ giấy ố vàng, hàng chữ nguệch ngoạc:

“Nếu nghe thấy tiếng gõ từ dưới đất, đừng trả lời.”

Nam nắm chặt tờ giấy. Bên ngoài, gió thổi qua hàng cây khô, phát ra âm thanh như tiếng người rên rỉ. Anh biết, mình không thể chần chừ thêm được nữa. “Người Không Mặt” đã chỉ đường: dưới nhà thờ.

Và nếu nơi đó thực sự tồn tại, thì đó chính là trung tâm của mọi cơn ác mộng.

Nhà thờ Mộ Lan nằm trên ngọn đồi phía tây, tách biệt khỏi thị trấn. Ngôi nhà thờ cổ được xây từ thế kỷ trước, mái ngói đen, tường phủ đầy rêu xanh, tượng thánh trên nóc đã gãy mất một cánh tay.

Cửa chính khóa kín, nhưng phía sau có một cánh cửa nhỏ bị xích lỏng. Nam phải dùng xà beng trong kho nhà kho gần đó mới bẩy được. Cánh cửa bật mở, phát ra tiếng rít dài rợn người.

Bên trong nhà thờ nặng mùi ẩm mốc và sáp nến cũ. Hàng ghế gỗ xếp ngay ngắn, phủ bụi dày.

Phía cuối gian, tượng Đức Mẹ đứng giữa ánh sáng mờ, gương mặt đã bong tróc lớp sơn, hai hốc mắt đen thẳm nhìn thẳng vào anh.

Nam bước lại gần. Nền đá dưới chân phát ra âm thanh rỗng như bên dưới có khoảng trống. Anh quỳ xuống, lấy dao gạt lớp bụi và tàn nến – lộ ra đường viền hình chữ thập khắc mờ.

Khi anh dùng tay ấn mạnh vào đầu chữ thập, mặt nền lún nhẹ, phát ra tiếng cạch. Một khe nhỏ mở ra, để lộ bậc thang đá dẫn xuống sâu tăm tối.

“Căn hầm…” – Nam thì thầm, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.

Anh bật đèn pin, chiếu xuống. Cầu thang xoắn đi sâu vào lòng đất, tường phủ rêu và mạng nhện. Mỗi bước chân vọng lại tiếng vang như có ai đi cùng.

Không khí càng lúc càng đặc quánh, mùi lưu huỳnh và máu cháy trộn lẫn trong gió.

Dưới cùng là một hành lang đá dài, chia làm hai lối. Trên tường vẽ những ký tự Latin loang lổ, xen lẫn các dấu ngoằn ngoèo như móng tay cào.

Một bức tường có ghi hàng chữ:

“Inferno aperit animas” – Địa ngục mở ra linh hồn.

Nam tiến sâu hơn, ánh sáng pin quét qua những ô cửa nhỏ có song sắt – bên trong là hốc tường chứa hàng chục bình thủy tinh đục màu, bên trong có thứ gì đó trôi nổi: móng tay, lọn tóc, thậm chí cả nhãn cầu đã mờ đục.

Tim anh đập dồn. Ai đó đã làm thí nghiệm ở đây – hoặc là cúng tế.

Cuối hành lang, một cánh cửa sắt nặng nề khép hờ, trên cánh cửa khắc ký hiệu ba vòng tròn lồng vào nhau – giống hệt biểu tượng mà anh thấy trong hồ sơ cha mình.

Nam đặt tay lên, lạnh buốt. Cánh cửa mở ra.

Bên trong là một gian phòng rộng, trần cao hình vòm, giữa phòng đặt một bàn tế bằng đá.

Trên bàn có bốn cây nến đen vẫn cháy dở, ngọn lửa bập bùng không khói.

Trước bàn là một pho tượng thánh khác, nhưng thay vì khuôn mặt nhân từ, gương mặt tượng này bị cạo trụi, trống trơn như bị ai đó lột sạch.

Nam nuốt nước bọt. Anh tiến đến, rọi đèn pin quanh phòng. Trên tường treo đầy ảnh — ảnh cháy sém, ghi hình những người dân Mộ Lan. Ở giữa là bức ảnh tập thể 26 người, chụp ngay trước ngày vụ cháy xảy ra.

Anh nhìn kỹ — chính giữa hàng đầu là… cha anh, ông Khải. Cạnh đó là một đứa trẻ mười tuổi – khuôn mặt là chính anh.

“Không… Không thể nào…”

Nam run rẩy lùi lại.

Đúng lúc ấy, có tiếng động từ phía tượng thánh. Một tiếng rắc nhẹ, rồi nền đá rung lên. Tượng Đức Mẹ chuyển động, chậm rãi xoay sang bên, để lộ phía sau là một cánh cửa gỗ nhỏ bị khóa bằng ổ sắt cũ.

Anh gõ nhẹ — bên trong vang lên tiếng đáp: cộc… cộc…

Ba tiếng.

Nam khựng lại, nhớ đến lời ông Bảy: “Nếu nghe tiếng gõ từ dưới đất, đừng trả lời.”

Anh nuốt khan. Nhưng rồi tiếng gõ lại vang lên, lần này mạnh hơn, gấp gáp hơn, như có người đang tuyệt vọng cầu cứu.

“Có ai trong đó không?” – Anh hỏi khẽ.

Không ai đáp. Chỉ có tiếng rên khẽ, như giọng phụ nữ nức nở.

Anh cắn răng, dùng xà beng cạy ổ khóa. Một tiếng rầm vang lên, cửa bật mở, hơi lạnh và khói đen phả ra dữ dội.

Đèn pin chớp tắt. Khi ánh sáng ổn định lại, Nam thấy bên trong là một căn hầm sâu hơn, chỉ vừa đủ một người chui qua.

Anh bò xuống. Mùi khét và tro cháy nồng nặc đến mức anh phải lấy tay bịt mũi.

Phía dưới tối om, nhưng có ánh sáng đỏ mờ như từ than hồng phát ra. Anh lần theo vách tường, cho đến khi đèn pin rọi được toàn cảnh — và tim anh suýt ngừng đập.

Căn hầm hình tròn, giữa là một vòng tròn lửa khắc trên đất, lửa cháy mà không tàn.

Xung quanh là 26 hũ tro xếp ngay ngắn, mỗi hũ khắc tên một người dân Mộ Lan. Hũ thứ 26 đề tên Hạo Nam.

“Không… không thể nào…”

Anh lùi lại, va vào thứ gì đó. Quay người — là thi thể ông Bảy, da nhăn nheo, miệng há to, trong tay vẫn cầm tờ giấy “Đừng trả lời tiếng gõ”.

Trên trán ông khắc sâu chữ Latin giống hệt ngoài tường: Inferno.

Nam lùi lại, trượt chân. Khi ngẩng lên, anh thấy cánh cửa trên đầu đã khép lại.

Trong hầm chỉ còn ánh đỏ từ vòng lửa và bóng của anh lay động. Nhưng bóng ấy bắt đầu không còn trùng khớp – nó đứng yên khi anh di chuyển, rồi từ từ tách khỏi chân anh.

Bóng đen ngẩng đầu. Không có mặt, chỉ là khoảng trống tối đặc. Nó cất giọng khàn đặc:

“Chào mừng cậu trở về, Nam.”

Anh thụt lùi. “Mày là ai?”

“Là mày. Là phần còn sót lại từ đêm đó.”

Ngọn lửa trong vòng tròn bùng lên dữ dội, rọi sáng cả căn hầm. Trong ánh sáng đỏ rực, Nam thấy quanh mình — 26 cái bóng đang đứng thành vòng, tất cả đều không có mặt.

Chúng đồng loạt thì thầm:

“Cậu đã đốt chúng tôi. Giờ đến lượt cậu giữ ngọn lửa.”

Nam hét lớn, lao về phía bậc thang, nhưng lửa đã lan ra chặn đường.

Khói đặc quánh, mùi da cháy xộc lên mũi. Anh ho sặc sụa, nước mắt dàn dụa.

Giữa cơn tuyệt vọng, anh nhớ lại lời người Không Mặt: “Đừng tin ai… kể cả chính mình.”

Nam nhắm mắt, rút con dao trong túi, cắt mạnh vào lòng bàn tay. Máu nhỏ xuống vòng lửa.

Ngay lập tức, ánh sáng đỏ biến thành ánh trắng, ngọn lửa tắt ngúm. Tất cả chìm vào bóng tối.

Im lặng kéo dài.

Rồi… rào rào! – một cơn gió lạnh thốc qua, cánh cửa trên trần bật mở. Anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh sáng mờ hắt xuống từ trên cao.

Nam leo lên bằng hết sức lực. Khi đầu anh vừa chạm tới mặt sàn nhà thờ, mọi thứ bên trên đã thay đổi: tượng Đức Mẹ trở lại vị trí cũ, căn phòng sạch sẽ, sáng đèn, như chưa từng có hầm nào tồn tại.

Anh ngồi bệt xuống, thở dốc. Nhưng khi nhìn xuống tay — vết cắt vẫn còn, và trên lòng bàn tay, vệt máu đã khô tạo thành hình chữ INFERNO mờ nhòe.

Từ phía cuối nhà thờ, vang lên tiếng hát thánh ca nhẹ, du dương nhưng nghẹt thở. Nam quay lại — trên hàng ghế đầu, cô bé Hương đang ngồi, quay lưng về phía anh.

“Anh tìm được căn hầm rồi à?” – Giọng em vang lên, trong trẻo mà lạnh tanh.

Nam lặng im.

“Dưới đó không phải địa ngục đâu.” – Hương quay lại, nụ cười lạ lùng. – “Đó là ký ức của anh đấy.”

Bên ngoài, trời bắt đầu mưa tro.

Chuông nhà thờ đổ liên hồi.

Trong tiếng chuông, Nam nghe lại âm vang từ dưới hầm – giọng của chính anh, khi còn là đứa trẻ:

“Chúng ta sẽ được cứu thôi…”

Đêm hôm đó, không ai thấy ánh sáng bình minh ở Mộ Lan.

Vì dưới lòng đất, ngọn lửa cũ đã vừa được thắp lên lần nữa…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×