Gió từ đại dương xa thổi về mang theo hơi lạnh của bình minh. Bầu trời mờ sương, sóng bạc lăn tăn va vào những tảng đá cổ xưa – nơi từng là biên giới của thế giới cũ. Trên mỏm đá cao, một bóng người khoác áo đen đứng im, nhìn về chân trời. Không ai biết hắn đã ở đó bao lâu. Thế gian đã đổi thay, con người không còn nhớ tới thần, chẳng còn lễ bái, cũng không biết rằng vị “người viết lại trời” vẫn đang tồn tại giữa họ — trong hình hài của một linh hồn lặng lẽ quan sát.
Lâm Hạo Thiên đã lang thang qua hàng ngàn năm mà chẳng thấy thời gian trôi. Hắn không già, không trẻ, chỉ tồn tại như làn gió lướt qua mọi sinh linh. Thế giới hắn tạo ra đã phồn thịnh, nhưng sâu thẳm trong đó, hắn cảm nhận điều gì đó dần mất cân bằng. Không phải chiến tranh hay hận thù — mà là sự trống rỗng của linh hồn nhân loại. Khi không còn trời để tin, người ta bắt đầu sợ chính tự do của mình.
Một đêm, hắn đứng giữa quảng trường một thành phố lớn. Ánh đèn rực rỡ, xe cộ lao đi, con người bận rộn. Họ chẳng biết rằng trên nóc tháp cao, một kẻ từng xé trời đang nhìn xuống. Cổ thần – linh thể còn sót lại trong hắn – cất tiếng, giọng giờ đã mỏi mệt: “Ngươi thấy không? Khi họ có tất cả, họ lại mất chính mình.”
Hạo Thiên lặng lẽ đáp: “Đó là quy luật của tự do. Không có ai để sợ, họ bắt đầu sợ chính lựa chọn.”
Hắn nhớ đến những ngày xưa – khi chỉ cần ngẩng đầu là thấy thiên giới, khi con người biết rằng có một đấng ở trên. Giờ đây, bầu trời trống rỗng. Linh khí dần tan biến, thế giới trở nên quá “thực”. Con người không còn cảm nhận được linh hồn. Hắn hiểu, một vòng mới của hỗn nguyên đang dần hình thành – không do trời tạo, mà do con người tự gây.
Một đêm, khi trăng đỏ xuất hiện trên bầu trời – dấu hiệu của sự mất cân bằng linh khí – Hạo Thiên cảm nhận một làn sóng năng lượng kỳ lạ lan khắp thế gian. Từ lòng đất, những khe nứt linh lực mở ra, tỏa ra thứ khí đen quen thuộc – Ma nguyên cổ đại. Hắn sững lại. “Không thể nào… ta đã hủy hết rồi.”
Từ hư không, một giọng nói khác vang lên, quen thuộc đến mức khiến hắn lạnh sống lưng. “Ngươi nghĩ ngươi có thể xóa được hận sao, Hạo Thiên?”
Hắn quay lại. Trước mặt hắn, một người bước ra từ bóng tối — mang khuôn mặt của chính hắn, nhưng đôi mắt trống rỗng, trắng toát. “Ngươi là...”
“Ta là phần ngươi đã bỏ lại. Là sức mạnh mà ngươi chối bỏ khi chọn làm người.”
Không gian vỡ vụn. Hai linh hồn chạm nhau, làm rung chuyển cả tầng thực tại. Kẻ kia – Hạo Thiên Vô Ngã, phần linh hồn từng bị nuốt trong Hỗn Nguyên Giới – giờ đã tách ra, mang theo toàn bộ sức mạnh của trời cũ. “Ngươi viết lại định mệnh, nhưng lại quên rằng chính ngươi là một phần của nó,” hắn nói, giọng trầm khàn. “Không có trời, con người rồi cũng tạo ra trời mới. Và lần này, họ sẽ tôn thờ ta.”
Hạo Thiên im lặng, nhưng trong lòng dấy lên cơn sóng dữ. “Ngươi không thể tồn tại, vì thế giới này không cần thần nữa.”
“Không cần sao? Hãy nhìn đi.”
Từ xa, thành phố bừng sáng, nhưng đó không phải ánh sáng tự nhiên. Những cột năng lượng vươn lên từ lòng đất, hàng nghìn người quỳ xuống, cầu khấn trước những “tượng thần” mới được dựng lên – chính là hình ảnh Hạo Thiên Vô Ngã trong bộ áo đen, tay cầm lưới vàng. Con người, dù sống trong tự do, vẫn tìm đến một kẻ để tin, một đấng để sợ.
“Ngươi thấy chưa?” Vô Ngã mỉm cười. “Ngay cả khi ngươi phá luật trời, họ vẫn tạo ra luật mới. Không có ngươi, họ đã gọi ta là ‘Thiên Hạo’ – Thần của Tự Do. Và ta chấp nhận vai trò đó.”
Bầu trời rền vang. Tia sét đánh ngang trời, mở ra vết nứt giữa hai cõi – linh giới và nhân gian lại dần hòa nhập. Cổ thần hét lớn: “Ngươi phải ngăn hắn! Nếu để linh giới trở lại, mọi thứ ngươi làm sẽ tan biến!”
Hạo Thiên nhìn Vô Ngã, ánh mắt bình thản lạ thường. “Không, ta không cần ngăn. Ta chỉ cần kết thúc.”
Hai kẻ giống nhau đến từng hơi thở đối mặt. Một kẻ đại diện cho ý chí của con người, một kẻ là phần bóng tối của trời cũ. Khi họ va chạm, cả bầu trời bị xé làm đôi. Biển cuộn trào, núi sụp đổ, linh khí bốc cháy. Ánh sáng trắng và đen xoáy tròn như hai cực âm dương va nhau, khiến thế giới một lần nữa đứng bên bờ hủy diệt.
Hạo Thiên Vô Ngã gào lên: “Ngươi sẽ không bao giờ thắng! Ngươi chỉ là phàm nhân khoác áo thần!”
Hạo Thiên đáp: “Còn ngươi chỉ là cái bóng tưởng mình là ánh sáng.”
Hắn dồn toàn bộ sức mạnh còn lại, gộp cả ma nguyên, linh nguyên và ý chí của nhân loại vào một chiêu cuối cùng. Tay hắn kết ấn, vẽ lên trời một vòng tròn ánh tím – “Hồi Ảnh Vô Tận” – thuật pháp cuối cùng, nơi mọi linh hồn sẽ phản chiếu chính bản thân mình.
Ánh sáng tràn ngập. Tất cả những linh hồn trong thế giới – từ người, thú, ma, thần – đều nhìn thấy chính mình trong gương linh hồn ấy. Không còn thù hận, không còn ảo tưởng. Vô Ngã khựng lại, đôi mắt trắng chớp sáng. “Ngươi… đã làm gì?”
Hạo Thiên nói khẽ, “Ta không giết ngươi, vì ngươi là ta. Nhưng từ nay, không ai còn quyền quyết định thay ai.”
Lưới Định Mệnh – phiên bản cuối cùng – tan biến. Không còn trời, không còn ma. Chỉ còn con người, chỉ còn lựa chọn. Hạo Thiên Vô Ngã hét lên rồi tan thành ánh sáng, hòa vào hư vô.
Khi cơn bão dừng lại, Hạo Thiên quỳ giữa biển ánh sáng. Cổ thần thì thào: “Ngươi đã kết thúc mọi vòng lặp… kể cả chính mình.”
Hắn mỉm cười, đôi mắt khép dần. “Không sao. Chỉ cần thế giới này còn tự do, thì dù ta có tan biến, cũng chẳng đáng gì.”
Cơ thể hắn dần hóa thành tro sáng, tan vào gió. Ánh bình minh chiếu lên mặt đất, lần đầu tiên sau hàng vạn năm – ánh sáng hoàn toàn thuần khiết, không bị bất kỳ lực lượng nào chi phối.
Và từ đó, trong truyền thuyết loài người, người ta kể rằng – có một vị Hồn Giả từng đi qua thế gian, mang theo thanh kiếm không ánh sáng và nụ cười bình thản, để lại lời cuối cùng khắc trên đá:
“Trời không còn ở trên,
Người không còn ở dưới.
Chỉ còn tự do –
Và ký ức về ta.”
Người ta gọi thời đại ấy là Kỷ Nguyên Vô Thiên — nơi mọi sinh linh sống dưới cùng một bầu trời, không còn cầu khấn, không còn sợ hãi, mà chỉ sống và yêu, như một phần của thế giới mà Lâm Hạo Thiên đã đánh đổi cả linh hồn để tạo ra.