Thời gian trôi đi không còn đếm được bằng năm tháng, bởi thế giới sau “Kỷ Nguyên Vô Thiên” không còn đo bằng lịch của trời hay đạo. Mọi sinh linh sống trong dòng chảy bình đẳng, nơi mặt trời chỉ là nguồn sáng, không còn là biểu tượng của quyền năng. Con người xây nhà, trồng cây, sinh con, rồi kể lại cho nhau nghe những mảnh vụn huyền thoại về kẻ đã từng phá trời. Trong lòng họ, câu chuyện ấy không còn là tín ngưỡng – chỉ là lời nhắc về lòng can đảm, về khả năng vượt qua số phận.
Thế nhưng giữa sự tĩnh lặng dài lâu đó, linh khí mới lại bắt đầu ngưng tụ. Dưới lòng đất, những dòng năng lượng từng bị Hạo Thiên khóa lại đang dần rò rỉ. Trời tuy bị xé nát, nhưng thiên đạo – dù đã biến mất – vẫn còn hạt giống của nó ẩn sâu trong linh hồn của muôn loài. Hỗn nguyên không chết, chỉ đang ngủ. Và trong giấc ngủ ấy, cái tên Lâm Hạo Thiên lại khẽ vang lên lần nữa, như lời gọi từ chính vũ trụ.
Tại vùng biển phía đông, một cơn bão dữ chưa từng có kéo đến. Sóng cao hàng trăm trượng, gió gào như tiếng khóc. Khi người dân ven bờ chạy trốn, họ nhìn thấy giữa tâm bão có một luồng sáng tím đen xoáy tròn. Từ trong đó, một bóng người ngã xuống biển, mang theo ánh sáng mờ ảo. Nước biển sôi lên, rồi lặng dần. Khi sóng tan, chỉ còn lại một người đàn ông trẻ tuổi trôi dạt vào bờ, tóc dài ướt đẫm, đôi mắt nhắm nghiền. Không ai biết hắn là ai, chỉ thấy trên ngực có một vết ấn hình lưới mờ bạc.
Người dân gọi hắn là “Người không nhớ”. Hắn được một cô gái tên Lạc Vân cứu và mang về chăm sóc trong túp lều nhỏ bên triền núi. Suốt mười ngày, người lạ ấy không tỉnh. Nhưng mỗi đêm, trong cơn mê, hắn đều mơ thấy mình giữa cánh đồng sao, nơi một người con gái áo trắng quay lưng lại, mỉm cười mà tan biến. Mỗi lần tỉnh giấc, hắn đều chạm vào ngực, cảm nhận hơi ấm lạ thường trong vết ấn kia.
Khi mở mắt lần đầu, hắn nhìn thấy ánh bình minh và nghe tiếng Lạc Vân nói khẽ: “Ngươi sống rồi, kỳ lạ thật. Sóng đánh tan cả thuyền gỗ mà ngươi chỉ bị trầy xước.”
Hắn khẽ hỏi: “Ta… là ai?”
“Không biết. Nhưng nếu ngươi không nhớ, thì cứ bắt đầu lại từ đầu.”
Hắn mỉm cười nhẹ. “Từ đầu ư? Có thể con người làm lại mọi thứ sao?”
“Không ai cấm chúng ta làm lại. Chỉ cần còn thở.”
Những lời ấy khắc sâu trong tim hắn, dù trí nhớ vẫn mờ mịt. Từng ngày trôi, hắn giúp dân làng sửa mái, dạy trẻ con học chữ, và mỗi chiều ngồi nhìn hoàng hôn buông trên mặt biển. Hắn không biết vì sao trong lòng mình luôn có cảm giác vừa bình yên, vừa đau nhói — như thể từng đánh mất điều gì rất lớn.
Một đêm, bầu trời bất ngờ sáng rực. Ánh sáng tím vọt lên từ phương tây, chiếu rọi khắp đất trời. Hắn đứng giữa bờ cát, trong đầu vang lên một giọng nói xưa cũ: “Hạo Thiên… ngươi đã làm được. Nhưng vòng luân hồi chưa kết thúc.” Hắn ôm đầu, cơn đau xé tâm trí, những ký ức mờ ảo ùa về – chiến tranh, máu, Nguyệt Ly, lưới vàng, vết nứt trời… tất cả hòa thành biển ký ức hỗn độn.
Lạc Vân chạy tới, hoảng hốt nắm tay hắn: “Chuyện gì vậy?”
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt giờ rực sáng hai màu đen bạc. “Ta… nhớ rồi.”
“Ngươi là ai?”
Hắn khẽ đáp, giọng nghẹn lại giữa gió: “Một người từng phá vỡ trời, rồi bị chính sự yên bình của mình ru ngủ.”
Từ đó, hắn rời làng, để lại duy nhất một mảnh gỗ khắc câu: “Cảm ơn vì đã khiến ta biết mình vẫn là người.”
Hắn đi khắp thế gian mới, nhìn những thành thị sầm uất, những con người bình thản. Mọi thứ hắn mơ ước đã trở thành thật — không ai sợ hãi, không ai phụ thuộc vào số phận. Nhưng càng nhìn, hắn càng nhận ra một điều kỳ lạ: khi không còn định mệnh, con người mất cả đam mê. Họ sống mà không hướng, không sai cũng chẳng đúng. Mọi thứ bình yên đến tĩnh lặng đáng sợ.
Một đêm ở đỉnh Tuyết Sơn, hắn gặp một thiếu niên đang tập kiếm giữa băng tuyết. Kiếm pháp non nớt, nhưng ánh mắt đầy khao khát. Hắn hỏi: “Vì sao ngươi khổ luyện như thế? Thế giới này không còn chiến tranh.”
Thiếu niên đáp, hơi thở trắng phả ra giữa gió: “Vì ta mơ thấy trong tim mình có ngọn lửa. Ta không biết vì sao, chỉ biết nó thôi thúc ta phải mạnh hơn, phải bảo vệ thứ gì đó.”
Hắn khẽ cười. “Ngươi tên gì?”
“Lâm Dương.”
Nghe đến đó, hắn sững người. Dòng máu trong tim chấn động. Một họ duy nhất vang vọng qua hàng ngàn năm — “Lâm.” Hắn đặt tay lên vai chàng trai, nhìn sâu vào đôi mắt như thấy lại chính mình khi xưa. “Ngươi hãy nhớ… sức mạnh không sinh ra để chinh phục, mà để bảo vệ.”
“Bảo vệ ai?”
“Người mà ngươi yêu, dù là một hay vạn.”
Sau hôm đó, Hạo Thiên rời đi, nhưng linh khí quanh Tuyết Sơn thay đổi, trở nên trong trẻo và mạnh mẽ. Người đời gọi đó là “Ngọn Thánh Phong” – nơi sinh ra những anh hùng đầu tiên của thế giới mới.
Hàng thế kỷ trôi qua, Lâm Dương lớn lên, dựng nên một học phái mới tên Nhân Đạo Tông, nơi không thờ thần, chỉ tôn trọng nhân tâm. Họ lưu truyền một câu nói: “Trời và người vốn không khác, chỉ khác ở chỗ ai dám chịu trách nhiệm.”
Không ai biết rằng, mỗi khi đêm xuống, ở nơi cao nhất của Tuyết Sơn, vẫn có một bóng người khoác áo đen đứng nhìn. Trong tay hắn là đóa hoa trắng bất diệt, cánh hoa không héo, lặng lẽ tỏa sáng giữa tuyết. Hắn không còn can thiệp vào thế giới này, chỉ quan sát – như một vị thần đã chọn cách lùi vào vô hình.
Một đêm nọ, trong gió tuyết, giọng Nguyệt Ly lại vang lên, dịu dàng như từ giấc mộng: “Ngươi đã trở lại với con người. Đó là kết thúc của hành trình rồi, Hạo Thiên.”
Hắn khẽ đáp: “Không, đó là bắt đầu. Thế giới này vẫn cần những kẻ dám mơ, dù không còn trời.”
Hắn nhìn lên bầu trời — nơi không còn sợi chỉ vàng nào, chỉ có hàng vạn vì sao tự do. Một nụ cười chậm rãi hiện trên môi. “Có lẽ, ta đã hiểu. Phá trời không phải để trở thành thần, mà để dạy cho nhân loại biết họ vốn đã là thần.”
Ánh sáng từ tuyết phản chiếu lên khuôn mặt hắn, hòa vào ánh trăng. Cơn gió cuối cùng thổi qua, cuốn đi dấu chân trên tuyết. Khi bình minh đến, chỉ còn lại đóa hoa trắng đang rơi xuống từ đỉnh núi, đáp nhẹ trên mặt đất – như lời chào cuối cùng của một kẻ từng viết lại cả thiên đạo, rồi chọn trở lại làm người.
Và từ đó, người đời lại viết thêm vào truyền thuyết:
“Sau khi xé trời, Lâm Hạo Thiên không biến mất,mà trở thành gió – thổi qua từng thế hệ,đánh thức trong lòng con người thứ mà họ lãng quên:
Khát vọng làm người tự do.”