thiên đạo chi hận

Chương 13: Hồi Chuông Của Vĩnh Hằng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trăm năm trôi qua kể từ ngày “Hoa Hạo Thiên” nở trên đỉnh Tuyết Sơn. Thế giới nhân loại đã bước vào kỷ nguyên hoàng kim chưa từng có — nơi tri thức, lý trí và tự do được tôn vinh như đức tin mới. Các thành phố mọc lên giữa không trung, năng lượng linh khí nhân tạo giúp con người bay qua đại dương, vượt qua núi cao, chạm tới những vùng từng bị gọi là cấm địa. Không còn chiến tranh, không còn áp bức, con người sống chan hòa với nhau. Nhưng cũng như mọi kỷ nguyên từng đến trước, bình yên quá lâu luôn ẩn chứa mầm mống của biến động.

Một đêm, tại thành phố Lưu Quang — thủ đô của thời đại mới — những cột linh năng giữa trời bỗng dao động dữ dội. Ánh sáng tím thoắt ẩn thoắt hiện, như có linh hồn nào đó đang thở. Trong giây phút ấy, hàng ngàn người cùng nghe thấy tiếng vọng xa xăm, trầm hùng mà buốt lạnh: “Hỗn Nguyên… chưa từng mất.”

Những người nghiên cứu linh học cho rằng đó chỉ là hiện tượng cộng hưởng năng lượng. Nhưng ở Tuyết Sơn, nơi gió vẫn thổi quanh năm, cánh hoa trắng cổ xưa bất ngờ khép cánh lại. Linh khí trong không gian dồn tụ, báo hiệu một điều gì sắp thức tỉnh.

Ở phía bắc, giữa vùng đất bị băng vĩnh cửu bao phủ, một cánh cổng đen dần hiện ra. Trên bề mặt nó là vô số ký tự cổ khắc sâu — chính là ngôn ngữ của Thiên Đạo Cũ. Cổng rung lên, và từ trong đó, một giọng nói trầm hư vang vọng khắp tầng trời:

“Con người, các ngươi đã quên ta, nhưng ta chưa bao giờ quên các ngươi.”

Ngày hôm sau, trong viện nghiên cứu Tân Hỏa Giới, các học giả phát hiện sóng linh năng tăng vọt. Họ đo được tần số dao động trùng khớp với năng lượng mà sử sách gọi là “Ấn Thần Hỗn Nguyên” — thứ từng thuộc về Lâm Hạo Thiên. Tin tức ấy khiến cả thế giới chấn động. Nhưng không ai biết rằng, trong khoảnh khắc ấy, ở tận cùng biển Đông, có một cậu bé mồ côi đang ngồi lặng bên bờ, tay nắm chặt viên đá phát sáng nhạt — viên đá mang hình lưới bạc.

Cậu tên Minh Nguyệt. Không biết cha mẹ là ai, chỉ biết mỗi khi mưa xuống, trong đầu cậu lại vang lên tiếng gió và giọng nói trầm ấm như từ xa xưa vọng về: “Nếu một ngày ngươi nghe thấy tiếng gọi của trời, hãy nhớ — đừng quỳ gối, hãy bước tới.”

Minh Nguyệt lớn lên giữa những con người không còn tin vào thần thánh, nhưng trong mắt cậu, bầu trời vẫn linh thiêng lạ thường. Cậu cảm thấy mỗi vì sao đều có nhịp thở, mỗi làn gió đều thì thầm tên một người. Không ai tin cậu, họ bảo đó là ảo tưởng của trẻ mồ côi. Nhưng cậu biết, trong tim mình có điều gì đó không thuộc về thế giới này.

Đến năm mười sáu tuổi, trong một lần bão lớn đổ về, Minh Nguyệt bị cuốn ra biển. Giữa cơn sóng, cậu thấy một bóng người áo đen đứng trên mặt nước, mái tóc tung bay, ánh mắt sâu như vũ trụ. “Ngươi là ai?” cậu hét lên giữa bão.

Bóng người đáp, giọng vang vọng: “Kẻ từng trao cho ngươi hơi thở đầu tiên.”

Khi tỉnh dậy, cậu thấy mình nằm trong hang đá, bên cạnh là đóa hoa trắng đang phát sáng. Hơi thở cậu dần ổn định, nhưng trên ngực lại xuất hiện một dấu ấn mờ — hình lưới bạc, giống hệt ấn của Lâm Hạo Thiên trong truyền thuyết. Từ hôm đó, cậu nghe rõ hơn tiếng gió — không còn là tiếng tự nhiên, mà là ngôn ngữ. Mỗi cơn gió đều kể cho cậu nghe về một thế giới cũ, về người đã từng hiến linh hồn để viết lại định mệnh.

Cậu bắt đầu hành trình tìm hiểu, đi khắp các thư viện cổ, học viện, đến tận trung tâm của Tân Hỏa Giới. Ở đó, trong tầng hầm sâu nhất, cậu tìm thấy “Di Sản Của Ánh Sáng” – cuốn sách của Lạc Thiên. Khi chạm vào trang cuối cùng, chữ viết sáng lên, và giọng nói vang ra, già nua nhưng dịu dàng:

“Người mang ấn, nếu ngươi nghe được ta, nghĩa là vòng xoáy đã mở lại. Đừng để Hỗn Nguyên trở lại thống trị. Đừng để tự do biến thành xiềng xích.”

Ngay khi cậu đọc xong, mặt đất rung chuyển. Cổng đen phương bắc hoàn toàn mở ra. Từ trong đó, vô số linh hồn của Thiên Linh Cũ tuôn ra, tạo thành những cơn bão năng lượng lan khắp thế giới. Con người bắt đầu sợ hãi. Họ lại cầu khấn, lại cúi đầu, tìm kiếm một “thần” mới để cứu họ khỏi hỗn loạn.

Minh Nguyệt hiểu: đây chính là lời thử cuối cùng của Lâm Hạo Thiên. Tự do không thể bị trao, nó phải được giữ bằng lòng can đảm. Nếu nhân loại một lần nữa tìm kiếm thần linh, mọi thứ sẽ quay về vòng lặp cũ.

Cậu đứng giữa quảng trường Lưu Quang, khi cơn gió dữ cuốn bay mọi thứ, hô to:

“Không cần cầu xin! Hãy đứng dậy! Chúng ta không cần thần, chúng ta chỉ cần tin nhau!”

Lời nói ấy như lửa bén vào tim người. Dưới mưa, hàng ngàn người ngẩng đầu. Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng tím từ bầu trời rơi xuống bao quanh cậu. Một bóng người bước ra từ ánh sáng — Lâm Hạo Thiên, gương mặt không già đi, đôi mắt vừa hiền vừa lạnh.

“Ngươi đã gọi ta trở lại,” hắn nói.

“Không,” Minh Nguyệt đáp, “chính thế giới đã gọi ngươi. Họ cần ngươi một lần nữa, không phải để cứu, mà để nhớ rằng từng có người dám thách thức trời.”

Hạo Thiên mỉm cười, lần đầu tiên sau hàng vạn năm, nụ cười không mang đau thương. “Ngươi hiểu rồi, ta không cần ở lại. Nhưng ngươi — hãy mang ngọn lửa này đi tiếp.”

Ánh sáng từ tay hắn chạm vào trán Minh Nguyệt. Trong giây lát, cậu thấy tất cả ký ức của thế giới ùa về – từ đêm diệt tộc Lâm gia, đến cánh cửa Hỗn Nguyên, đến nụ cười cuối cùng của Nguyệt Ly. Cậu khóc, không vì nỗi buồn, mà vì hiểu ra tất cả.

“Thế giới cần một người giữ ký ức, không phải một vị thần.”

“Và ngươi chọn ta?”

“Không, chính ngươi đã chọn.”

Gió lặng. Ánh sáng rút dần. Khi người dân ngẩng lên, chỉ còn Minh Nguyệt đứng đó, áo đen bay trong gió, đôi mắt sáng rực. Trong ngực cậu, ấn bạc biến thành ngọn lửa nhỏ — Hỏa Tâm Vĩnh Hằng. Từ đó, cậu được gọi là Người Gác Ánh Sáng, người đi khắp thế giới, nhắc cho nhân loại rằng tự do không phải là di sản, mà là trách nhiệm.

Khi năm tháng trôi, câu chuyện về Minh Nguyệt và người thầy vô hình của cậu được ghi lại trong sách. Không ai biết cậu còn sống hay đã tan vào gió, chỉ biết rằng mỗi khi thế giới sợ hãi và quỳ gối, ở nơi nào đó, sẽ có một tiếng chuông ngân vang — tiếng chuông trong gió, mang âm vang của Lâm Hạo Thiên, như nhắc nhở muôn loài rằng:

“Tự do không bất tử. Nó sống trong những kẻ dám đứng lên,

ngay cả khi biết mình sẽ ngã.”

Đó là hồi chuông của vĩnh hằng, vang mãi giữa trời, để nhắc nhân gian rằng vẫn còn một linh hồn đang dõi theo — không phải để cai trị, mà để chắc rằng thế giới này không bao giờ quên cách ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×