thiên đạo chi hận

Chương 5: Lưới Định Mệnh


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn gió sớm mang hơi ẩm của sương mù phả qua quảng trường Thiên Vân. Giữa đỉnh núi mờ ảo, tòa Hạo Thiên Tông hiện ra uy nghiêm như một vị thần đang trấn giữ trời đất. Từ khi trở thành đệ tử ngoại môn, Lâm Hạo Thiên sống lặng lẽ, không kết giao, không phô trương. Mỗi ngày, hắn đều đến Thiên Tâm Tháp, nơi chứa kinh điển cổ, rồi lặng lẽ rời đi khi trời tối. Nhưng sau ba tháng, danh tiếng của hắn đã lan khắp tông. Người ta gọi hắn là “Ma Ảnh,” kẻ tu luyện không bao giờ thất bại, kẻ mà ngay cả linh khí xung quanh cũng run rẩy trước bước chân hắn.

Trong lòng núi, dưới lòng đất, là khu cấm địa nơi không ai được phép vào: Thiên Ngục, nơi giam giữ tội nhân phản tông hoặc kẻ bị nghi ngờ dùng tà pháp. Chính nơi đó, đêm nay, Hạo Thiên đứng trước cổng đá phủ đầy phong ấn, áo choàng đen bay phần phật, tay cầm tấm ngọc bài lấy được từ tay một trưởng lão mà hắn đã âm thầm đánh tráo. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, lặng nhìn những ký tự cổ khắc trên cổng, khẽ niệm một câu chú. Phong ấn rung lên, cánh cửa đá hé mở.

Bên trong là bóng tối và mùi máu hôi nồng nặc. Hắn đi qua hàng dài những song sắt, nơi những linh hồn yếu ớt bị phong ấn trong các lồng ánh sáng, rên rỉ không tiếng. Ở cuối con đường, một bóng người bị xích bằng hàng trăm sợi xích đen, tóc bạc rối bù, mắt nhắm nghiền. Cổ thần trong tâm thức khẽ lên tiếng: “Đó là hắn — Lão Ma Cốc Ẩn, người từng nắm giữ một phần chân ngôn của Ma Tâm Đạo.” Hạo Thiên bước đến, ánh mắt không chút dao động.

Khi hắn đặt tay lên xích, lão nhân mở mắt. Ánh nhìn ấy khiến không gian xung quanh chấn động. “Ngươi… là ai?” Hạo Thiên đáp, giọng trầm khàn: “Kẻ muốn vượt qua trời.” Lão Ma bật cười khàn, tiếng cười khô cứng như xé rách bóng tối. “Ngươi mang mùi của Hắc Thạch Cốc… Thứ đó đáng lẽ không thể còn tồn tại.” Hạo Thiên im lặng, rồi nói: “Ta đến để học cách phá giới hạn linh hồn. Ngươi có thể chỉ ta, đổi lại ta cho ngươi tự do.”

Lão Ma nhìn hắn thật lâu rồi nhắm mắt. “Ngươi không biết mình đang đùa với gì đâu, tiểu tử. Thiên đạo vốn không dung thứ kẻ phá luật.” – “Vậy ta sẽ không cần nó dung thứ.” Ánh mắt Hạo Thiên rực lên, lửa ma linh bùng cháy quanh thân, chiếu sáng cả ngục tối. Sau phút trầm mặc, Lão Ma cười nhỏ. “Tốt. Nếu ngươi đã chọn, ta sẽ dạy ngươi ‘Lưới Định Mệnh’ – pháp quyết có thể thay đổi nhân quả.”

Ba ngày, ba đêm, trong ngục tối chỉ còn tiếng gầm rú của linh lực và tiếng niệm chú của hai linh hồn. Khi cánh cửa đá mở ra lần nữa, chỉ còn một mình Hạo Thiên bước ra, tóc dài tung bay, đôi mắt sáng như sao chết. Hắn cảm nhận được trong tâm trí mình là những sợi chỉ vô hình – đó là dòng định mệnh. Chỉ cần hắn muốn, có thể nhìn thấy nhân quả ràng buộc giữa vạn vật, thậm chí cắt đứt hoặc thay đổi chúng. Nhưng cái giá là mỗi lần sử dụng, hắn phải hiến tế một phần ký ức của chính mình.

Ra khỏi Thiên Ngục, hắn ngẩng đầu nhìn trời. Những đám mây đen đang tụ lại trên đỉnh núi như dự cảm chẳng lành. Cổ thần khẽ nói: “Ngươi đã cướp lấy thứ mà cả Thiên Đế cũng từng sợ. Nhưng định mệnh không thể bị bẻ gãy mà không phản kháng. Hãy cẩn thận.” Hạo Thiên khẽ đáp: “Định mệnh đã từng lấy đi tất cả của ta. Giờ là lúc ta lấy lại.”

Tin đồn về kẻ đột nhập Thiên Ngục nhanh chóng lan khắp tông môn. Trưởng lão họ Tư – người phụ trách hộ pháp – ra lệnh điều tra, đồng thời phái người truy tìm manh mối. Nhưng không ai nghi ngờ Hạo Thiên, bởi hắn luôn xuất hiện đúng nơi, đúng lúc, làm nhiệm vụ nghiêm túc, không biểu hiện bất thường nào. Bên trong, hắn đã bắt đầu kế hoạch tiếp cận nội môn, nơi có thể gặp Triệu Vân – người mà hắn thề sẽ khiến quỳ dưới chân mình.

Trong buổi thi nội môn, hàng trăm đệ tử tụ tập ở quảng trường trung ương, đối đầu qua từng vòng chiến. Khi đến lượt hắn, đối thủ là Tô Kỳ – đệ tử được xem là kỳ tài kiếm đạo, thiên tư hơn người, luôn tự cho mình là kẻ mạnh nhất ngoại môn. Ngay từ đầu, hắn đã khinh thường: “Lâm Hạo Thiên, ta muốn xem tên ‘Ma Ảnh’ như ngươi mạnh đến đâu.” Kiếm khí tỏa ra, ánh sáng bạc xé gió. Nhưng Hạo Thiên chỉ rút nhẹ thanh kiếm cũ nát, một đường đen nhạt phẩy qua, không ánh sáng, không khí thế. Và rồi, trong chớp mắt, Tô Kỳ ngã gục, kiếm rơi khỏi tay, mặt tái nhợt. Không ai thấy được chiêu thức đó.

Cả quảng trường im lặng. Trưởng lão chủ khảo đứng dậy, ánh mắt sắc như dao. “Kiếm pháp này… không thuộc bất cứ môn phái nào.” Hạo Thiên cúi đầu, giọng bình thản: “Chỉ là chút tự ngộ trong đêm dài.” Câu nói ấy khiến các trưởng lão nhìn nhau, trong mắt vừa sợ vừa tò mò. Một người đứng dậy, nói: “Hắn đủ tư cách vào nội môn.” Từ đó, con đường của hắn đã chính thức mở.

Những ngày tiếp theo, Hạo Thiên sống trong nội môn, dưới sự giám sát của các trưởng lão. Hắn học đạo, luyện trận, đồng thời bí mật dùng “Lưới Định Mệnh” để điều chỉnh các mối nhân quả nhỏ – giúp những người yếu thế thoát chết trong các nhiệm vụ, hoặc khiến kẻ hại hắn gặp rủi ro bất ngờ. Không ai biết lý do vì sao những việc ấy xảy ra, chỉ đồn rằng có linh hồn ma đang bảo hộ hắn.

Một đêm, trong đại điện, Triệu Vân – nay là Hộ pháp của Thiên Đế điện – đến Hạo Thiên Tông để thương nghị việc hợp nhất các môn phái. Khi hắn bước qua quảng trường, ánh sáng từ hàng trăm đèn linh thạch phản chiếu lên bộ giáp bạc, khuôn mặt lạnh lẽo không khác gì năm xưa. Hạo Thiên đứng giữa đám đông, tim hắn siết lại. Hận cũ bùng lên như lửa, nhưng hắn nén lại, ánh mắt không dao động. Cổ thần trong đầu khẽ nói: “Chưa phải lúc. Hắn mang bên mình ấn lệnh của Thiên Đế – ngươi còn yếu để đối đầu.” Hạo Thiên khẽ gật, bàn tay giấu trong tay áo run lên, móng tay cắm vào da thịt rướm máu.

Triệu Vân nói chuyện với các trưởng lão, giọng trầm vang khắp đại điện: “Thiên giới sắp có biến. Kẻ nào nắm được bí pháp Ma Tâm sẽ là kẻ mở cánh cửa Hỗn Nguyên. Ta đến đây để tìm manh mối.” Mỗi chữ như đâm vào tim Hạo Thiên. Hắn biết, Triệu Vân đang tìm chính hắn. Hắn cũng hiểu, trò chơi giờ mới thật sự bắt đầu.

Khi buổi họp kết thúc, hắn rời điện trước, đứng lặng dưới gốc tùng già. Trăng soi lên mái tóc hắn, phản chiếu ánh sáng bạc lẫn đen. Trong gió đêm, hắn thì thầm: “Định mệnh ư? Ta đã nhìn thấy những sợi chỉ đang trói buộc tất cả. Rồi ta sẽ cắt chúng, từng sợi một.”

Trên bầu trời, vầng trăng tròn dần bị mây đen nuốt chửng, tiếng sấm vang vọng từ xa. Trong sâu thẳm của Thiên Vân, lưới định mệnh bắt đầu lay động – và chính khoảnh khắc đó, Lâm Hạo Thiên hiểu rằng con đường của mình đã vượt quá hai chữ báo thù. Hắn đang bước vào cuộc chiến với cả trời đất, nơi kẻ thắng sẽ viết lại thiên đạo, và kẻ thua sẽ biến mất khỏi mọi ký ức của thế gian.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×