Trăng lên cao, ánh sáng bạc phủ lên những mái ngói cong của Hạo Thiên Tông. Mọi thứ dường như yên bình, nhưng trong bóng tối, những luồng khí hỗn loạn đang dâng lên từng hồi như sóng ngầm dưới đáy biển. Lâm Hạo Thiên ngồi một mình trên đỉnh tháp Linh Tâm, nơi gió thổi hun hút và những đốm lửa của đêm xa chập chờn như linh hồn đang bay. Hắn không nhắm mắt, cũng không tĩnh tọa. Trong đầu, từng sợi chỉ mảnh vô hình của “Lưới Định Mệnh” hiện ra, giăng khắp không gian. Chúng sáng lên, rung động nhẹ, kết nối tất cả sinh linh trong tông môn – cả kẻ đang ngủ, người đang mưu tính, lẫn những linh hồn trong bóng tối chưa tan.
Hắn nhìn chúng, im lặng. Mỗi sợi chỉ ấy là một cuộc đời, một số phận, một mảnh hồn nhỏ bé trong trò chơi của trời. Cổ thần khẽ nói trong tâm thức, giọng già nua như vọng từ vực sâu: “Ngươi đang nhìn thấy điều mà không ai dám nhìn. Hãy nhớ, chạm vào chúng nghĩa là thách thức luật của vũ trụ.” Hạo Thiên khẽ cười, môi cong nhẹ. “Nếu luật của vũ trụ được sinh ra từ kẻ từng phản bội, vậy thứ luật đó vốn không đáng tồn tại.”
Đêm nay, hắn không còn muốn tu luyện. Hắn muốn thử nghiệm. Một trong những sợi chỉ đang rung lên bất thường – nó thuộc về Tô Kỳ, kẻ bại dưới tay hắn trong cuộc thi nội môn. Từ sau trận đấu đó, Tô Kỳ bị phế linh căn, biến mất khỏi tông môn. Nhưng giờ, sợi chỉ của hắn lại đỏ rực – dấu hiệu của sự sống hồi sinh, hoặc một thế lực đang cố chiếm hữu. Hạo Thiên nhắm mắt, linh hồn tách ra khỏi thể xác, hòa vào “Lưới Định Mệnh.” Mọi thứ xung quanh tan biến.
Trong không gian mờ đục, hắn thấy Tô Kỳ đang quỳ giữa cánh đồng xám, xung quanh là vô số bóng đen uốn éo như rắn. Một giọng nói trầm hạ phát ra: “Ngươi muốn sức mạnh, phải đánh đổi linh hồn.” Tô Kỳ gào lên, “Ta chấp nhận!” Bóng đen lao vào hắn, bao trùm toàn thân. Hạo Thiên đứng lặng, nhìn sợi chỉ từ đỏ chuyển thành đen, và hiểu rằng có thế lực khác đang can thiệp vào vận mệnh con người. Một thế lực mạnh hơn cả thiên đạo mà hắn từng biết.
Hắn đưa tay, chạm vào sợi chỉ. Trong khoảnh khắc đó, không gian rung chuyển. Hàng nghìn giọng nói vọng lên – tiếng kêu của người sống, tiếng gào của hồn ma, tiếng khóc của kẻ chưa kịp đầu thai. Cổ thần hét lên trong đầu: “Ngươi điên rồi! Ngươi đang động vào luân hồi!” Nhưng đã muộn. Hạo Thiên kéo mạnh, sợi chỉ đứt tung. Ánh sáng nổ bùng như pháo hoa, cả Linh Tâm Tháp rung lên dữ dội.
Khi hắn mở mắt, trời đã gần sáng. Máu chảy từ mũi, tai, và mắt, nhưng hắn không cảm thấy đau. Trong lòng, một phần ký ức biến mất – hắn không còn nhớ gương mặt của mẹ mình. Nhưng đổi lại, hắn cảm nhận được một luồng khí mới, mờ nhạt nhưng khủng khiếp, đang len lỏi trong linh hồn. Đó là sức mạnh của luân hồi, mảnh quyền năng mà người phàm không nên chạm tới.
Từ phía xa, tiếng chuông cảnh báo vang lên. Một luồng linh khí dữ dội bốc lên từ rừng phía tây – nơi Tô Kỳ từng ẩn náu. Hắn cảm nhận được nó, khí tức âm tà, hỗn độn và quen thuộc. “Hắn đã bị nuốt,” Hạo Thiên lẩm bẩm. Không cần chần chừ, hắn phóng người xuống, thân ảnh tan vào màn sương.
Khi hắn đến nơi, rừng đã cháy. Cây cối cong quắt, đất nứt toác, linh khí tan loãng. Giữa đống tro là một sinh vật cao ba trượng, thân thể người nhưng đầu thú, da thịt loang lổ, miệng đầy răng nhọn. Đôi mắt đỏ rực chiếu vào hắn, và trong giây lát, Hạo Thiên nhận ra – đó là Tô Kỳ. “Ngươi… là ngươi khiến ta thành ra thế này!” giọng hắn khàn đặc, pha lẫn tiếng gầm của thú dữ.
Hạo Thiên không đáp. Hắn giơ tay, Ma khí tỏa ra. Hai luồng khí đen đỏ va chạm, nổ tung, khiến đất trời rung chuyển. Từng mảnh đá vỡ tung bay, từng dòng linh lực cuộn thành lốc xoáy. Hạo Thiên xoay người, tránh cú vồ, đồng thời chém xuống một nhát – kiếm khí đen như đường tia chớp xuyên qua không gian. Con thú gào rống, nhưng không ngã. Máu đen chảy ra, ăn mòn cả mặt đất.
Hắn lùi lại, ánh mắt lạnh lùng. Cổ thần nói nhỏ: “Ngươi phải phá luồng khí luân hồi trong nó. Đó là hồn tà – thứ ngươi đã vô tình kéo về khi cắt sợi định mệnh.” Hạo Thiên hiểu. Hắn gom linh lực, tạo thành ấn Ma Hồn, đánh thẳng vào ngực con thú. Ánh sáng bùng nổ, lửa đen bốc cao. Tiếng gầm dần tắt, rồi im bặt. Khi khói tan, chỉ còn tro tàn và một hạt nhân đen nhỏ đang rung nhẹ.
Hắn cầm lấy, ánh sáng tím nhạt phản chiếu trên lòng bàn tay. “Hồn tà… một mảnh của luân hồi.” Cổ thần im lặng rất lâu rồi nói: “Ngươi đã mở cánh cửa mà cả thần cũng không dám bước qua. Giờ, ngươi không còn là con cờ của trời, mà là mối đe dọa với cả thiên đạo.”
Hạo Thiên quay lưng, nhìn trời đang dần rạng. Trong lòng hắn không có niềm vui, chỉ có sự trống rỗng lạnh lẽo. Mỗi lần mạnh hơn, hắn lại mất đi một phần ký ức, một phần con người. Nhưng hắn biết, không còn đường nào khác. Khi quay lại tông môn, hắn thấy người đứng chờ trước cửa – Nguyệt Ly. Nàng nhìn hắn, ánh mắt đầy lo lắng. “Ngươi lại dùng tà pháp?”
Hắn im lặng, chỉ đáp: “Ta chỉ dùng thứ cần thiết để sống.” Nàng nhìn vết máu trên tay hắn, khẽ nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ không còn là ngươi nữa.” Hắn quay đi, giọng thấp thoáng trong gió: “Có lẽ ‘ta’ đã chết từ đêm Lâm gia bị thiêu.”
Đêm đó, trong phòng, hắn lấy viên hạt nhân đen đặt giữa lòng bàn tay, niệm chú cổ. Ánh sáng ma quang lan tỏa, kết hợp với “Vô Tướng Quyết” và “Lưới Định Mệnh”, tạo thành một vòng tròn xoáy khổng lồ. Trong tâm, hắn thấy hàng nghìn linh hồn đang trôi dạt, những sợi định mệnh đan vào nhau như tấm lưới khổng lồ phủ cả trời. Ở trung tâm, một vết nứt ánh vàng chói lòa — Luân Hồi Môn. Cổ thần hét lớn: “Không! Ngươi chưa đủ mạnh để chạm vào đó!” Nhưng Hạo Thiên đã giơ tay.
Một tia sáng xé toang hư không, chiếu thẳng vào mắt hắn. Cảnh vật vỡ nát. Hắn thấy một chuỗi hình ảnh: Triệu Vân quỳ trước ngai vàng, Thiên Đế đứng giữa biển sao, và một bóng người mang khuôn mặt giống hệt hắn – nhưng đôi mắt trắng xóa, không hồn, không cảm xúc. Giọng nói vang vọng khắp không gian: “Ngươi không thể thay đổi định mệnh, vì ngươi chính là một phần của nó.”
Hắn choàng tỉnh, mồ hôi đầm đìa. Mọi thứ trong phòng đã bị hủy, tường nứt, đất cháy. Hắn thở dốc, bàn tay vẫn nắm chặt hạt nhân đã vỡ vụn. Ánh mắt hắn như hóa đá – lạnh lẽo, sâu thẳm, pha lẫn nỗi sợ mơ hồ. Cổ thần cất tiếng, lần đầu tiên mang theo chút run rẩy: “Ngươi đã thấy gì?” Hạo Thiên đáp khẽ, “Ta thấy… chính ta đứng trên ngai vàng, và cả thiên hạ quỳ gối.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, thắp sáng ngọn đèn tàn trong góc phòng. Ánh lửa nhỏ hắt lên gương mặt hắn – một gương mặt không còn hoàn toàn là con người. Trong đôi mắt đó, giữa ánh bạc và đen, có một ngọn lửa nhỏ bập bùng – ngọn lửa của kẻ sắp bước qua giới hạn sinh tử, mang theo cả nhân gian và thiên đạo vào lưới định mệnh do chính hắn dệt nên.
Và giữa đêm đó, Lâm Hạo Thiên lặng lẽ nói một câu như lời nguyền: “Nếu trời đã chọn ta làm quân cờ, ta sẽ phá bàn cờ này – bằng chính tay ta.”