Không gian đổ vỡ. Ánh sáng và bóng tối hòa thành một xoáy lốc khổng lồ nuốt trọn thân thể Lâm Hạo Thiên. Tiếng gió không còn là gió, tiếng sấm không còn là sấm – tất cả chỉ là âm thanh của vũ trụ đang gào thét khi một sinh linh phàm trần bước vào nơi vốn chỉ dành cho thần. Bên trong cơn xoáy, Hạo Thiên cảm nhận thân thể mình tan ra từng mảnh, linh hồn bị kéo dãn, rồi vỡ vụn. Nhưng hắn vẫn tỉnh táo. Giữa hư không, một ngọn lửa nhỏ màu tím vẫn cháy trong tim – thứ giữ hắn tồn tại giữa khoảng trống vô tận.
Một giọng nói vang vọng khắp không gian, trầm và dày, mang âm hưởng của vô số linh hồn hợp lại. “Ngươi đã bước vào Hỗn Nguyên Giới, nơi khởi nguyên của vạn đạo. Không người phàm nào có thể sống sót ở đây. Ngươi muốn gì, kẻ dám xé trời?”
Hạo Thiên mở mắt. Trước mắt hắn là đại dương của linh hồn, nơi hàng tỷ đốm sáng trôi nổi không phương hướng, mỗi đốm là một sinh mạng, một ký ức của thế giới. Trên cao, vô số sợi chỉ ánh vàng đan chằng chịt, tạo thành một mạng lưới khổng lồ bao phủ tất cả – chính là Lưới Định Mệnh thật sự. Giọng nói lại vang lên: “Ngươi là kẻ đã chạm vào lưới của ta. Ngươi đã khiến luân hồi lung lay. Ngươi là kẻ thù của thiên đạo.”
Hắn khẽ cười, dù máu từ khóe môi chảy ra thành dòng. “Nếu ngươi là thiên đạo, thì ngươi chính là thứ đã tạo ra bi kịch. Ta không đến đây để cầu sống. Ta đến để hỏi: Vì sao những kẻ trung nghĩa phải chết, còn kẻ phản bội như Triệu Vân lại được trời ban ấn?”
Không gian im lặng. Rồi giọng nói đáp, lạnh lùng như dao cắt: “Vì hắn thuận theo đạo. Còn ngươi nghịch lại.”
Hạo Thiên ngẩng đầu, trong mắt là ánh sáng cuồng bạo. “Thuận đạo nghĩa là giết người vô tội? Hủy cả gia tộc ta? Nếu đó là đạo, thì đạo đáng chết!” Hắn gào lên, linh lực trong người bộc phát. Cột sáng đen tím bắn thẳng lên trời, xuyên qua lưới định mệnh. Hàng nghìn sợi chỉ đứt tung, ánh sáng vàng tan thành bụi, rơi xuống như mưa. Giọng nói kia gầm vang, rung chuyển cả hư không: “Ngươi muốn phá trật tự? Ngươi sẽ bị chính sự hỗn loạn nuốt chửng!”
Từ bầu trời, vô số bóng hình hạ xuống – những Thiên Linh Vệ, sinh ra từ ý chí của trời, không có hình dạng người, chỉ là những thực thể ánh sáng cầm thương và kiếm. Hàng trăm, hàng nghìn, bao quanh hắn. Hạo Thiên đứng giữa biển ánh sáng ấy, tay nắm chặt hư không, tạo ra một thanh kiếm đen rực cháy. “Nếu đây là thiên đạo, ta sẽ giết trời để minh chứng cho người chết.”
Cuộc chiến giữa một người và muôn linh bùng nổ. Ánh sáng chói lòa nuốt trọn Hỗn Nguyên Giới. Hắn di chuyển như bóng ma, mỗi nhát kiếm đều khiến hàng chục Thiên Linh Vệ tan biến. Nhưng chúng không ngừng sinh ra. Mỗi khi một linh thể bị diệt, từ ánh sáng lại xuất hiện một cái mới, mạnh hơn, đông hơn. Máu hắn bắn ra, nhưng hắn không dừng. Từng vết thương lại liền, rồi rách, rồi liền lại lần nữa.
Cổ thần trong tâm hắn hét lên: “Dừng lại! Ngươi đang bị hòa vào Hỗn Nguyên! Mỗi nhát chém của ngươi khiến ngươi trở thành một phần của nó!” Nhưng Hạo Thiên chỉ cười, ánh mắt sáng rực như sao rơi. “Nếu phải trở thành Hỗn Nguyên để phá Hỗn Nguyên, ta nguyện.”
Giữa cơn bão linh lực, một tia sáng tím khổng lồ xuyên qua tầng không gian, đập thẳng vào ngực hắn. Cả người hắn bị hất văng, rơi xuống biển linh hồn. Khi hắn mở mắt, trước mặt là Nguyệt Ly – không phải thân xác, mà là linh hồn trong suốt, ánh mắt dịu dàng như trước. “Hạo Thiên… ngươi đang đi quá xa.”
Hắn lặng người, bàn tay run lên. “Ta tưởng ngươi đã tan.”
“Ta không còn thân xác, nhưng phần hồn của ta gắn liền với ngươi. Ngươi đã chạm vào Lưới Định Mệnh, ta cũng bị kéo vào.”
Hắn cúi đầu, giọng khàn đặc: “Ta không thể quay lại nữa.”
Nàng tiến đến, chạm tay lên ngực hắn, nơi Ấn Thần đang phát sáng. “Ngươi có thể, nếu ngươi nhớ vì sao mình bắt đầu. Không phải vì thù hận, mà vì muốn bảo vệ. Lâm gia, những người ngươi yêu, thế giới này... Ngươi không thể cứu nếu hủy tất cả.”
Ánh sáng trong đôi mắt nàng khiến hắn chao đảo. Trong khoảnh khắc đó, Lưới Định Mệnh trên cao khẽ dao động. Một sợi chỉ bạc từ hư vô rơi xuống, nối liền giữa tim hắn và nàng. Cổ thần thốt lên: “Đó là sợi chỉ của sinh mệnh! Một khi ngươi chọn, nó sẽ quyết định con đường ngươi đi.”
Hạo Thiên nhắm mắt, giọng vang vọng khắp Hỗn Nguyên: “Nếu định mệnh được dệt bằng đau khổ, ta sẽ dệt lại nó bằng máu, nhưng không để nó tái diễn.” Hắn giơ tay, Ấn Thần trên ngực tỏa sáng dữ dội, biến thành hình xoáy khổng lồ. Sức mạnh khởi nguyên và ma nguyên hòa làm một, xuyên qua Lưới Định Mệnh, khiến nó run rẩy dữ dội.
Từng Thiên Linh Vệ gào thét, tan rã thành tro sáng. Giọng nói của thiên đạo vang lên, giận dữ và sợ hãi: “Ngươi không thể làm lại! Mọi thứ sẽ sụp đổ!” Hạo Thiên cười, ánh mắt như hai lưỡi kiếm xuyên qua bóng tối. “Ta không làm lại – ta tạo mới.”
Hắn siết chặt tay, linh hồn bốc cháy. Cả cơ thể hắn nổ tung thành hàng nghìn mảnh sáng, lan tỏa khắp không gian, hòa vào lưới vàng, khâu lại những sợi chỉ đã đứt – nhưng không theo trật tự cũ, mà theo ý chí của hắn. Mỗi sợi mang hơi thở mới, một dòng chảy tự do, không bị ràng buộc bởi thiện ác, trời đất, hay đạo lý. Nguyệt Ly nhìn hắn, nước mắt rơi nhưng miệng mỉm cười. “Ngươi đã tìm thấy con đường của mình rồi.”
Cổ thần nói khẽ, giọng dịu đi sau bao nhiêu năm trầm hận: “Ngươi… thật sự đã vượt khỏi ta.”
Hắn mỉm cười, cơ thể dần tan vào ánh sáng. “Không, ta chỉ trở lại với chính mình.”
Một luồng sáng rực rỡ bùng lên. Hỗn Nguyên Giới nổ tung thành vô số mảnh, rồi từ trong hư không, một thế giới mới được sinh ra. Núi non mọc lên, biển cả tràn đầy, linh khí tuần hoàn. Không còn tiếng gào của trời, chỉ còn tiếng gió hiền lành như hơi thở của sinh mệnh.
Khi ánh sáng tan dần, Hạo Thiên mở mắt lần nữa – hắn đang đứng giữa đồng cỏ xanh, bầu trời trong vắt, không khí tràn đầy năng lượng mới. Trên tay hắn là một đóa hoa trắng đang nở, mang hình dáng như linh hồn của Nguyệt Ly. Giọng nàng vang lên trong gió: “Thế gian này giờ không còn thần, cũng không còn ma. Chỉ còn người, và con đường mà họ tự chọn.”
Hạo Thiên nhìn bầu trời, nở nụ cười nhẹ, đôi mắt an yên lần đầu sau bao năm. Hắn khẽ nói: “Nếu đây là luân hồi mới, thì hãy để nó được tự do, không cần người canh giữ.” Rồi hắn buông hoa, để nó bay theo gió, tan vào trời xanh.
Ở một nơi xa, giữa hư không, giọng nói của thiên đạo cũ vọng lại – yếu ớt nhưng mang chút kính phục: “Ngươi đã thắng, kẻ nghịch trời. Nhưng ngươi không còn là người nữa.”
Tiếng đáp lại chỉ là giọng cười mơ hồ, hòa trong gió:
“Ta chưa từng là người. Ta là kẻ viết lại trời.”
Từ đó, lịch sử khép lại. Người đời truyền miệng rằng từ khoảnh khắc Lâm Hạo Thiên biến mất, không còn ai nhìn thấy sợi chỉ vàng của định mệnh trên bầu trời nữa. Mọi sinh linh được sống theo ý mình, yêu, hận, sinh, tử – tất cả đều trở thành những dòng tự do không bị trói buộc.
Nhưng vào những đêm trăng sáng, người ta nói rằng nếu ngẩng đầu nhìn kỹ, trong ánh trăng vẫn thấp thoáng một bóng người khoác áo đen đứng giữa tầng mây, mỉm cười nhìn xuống nhân gian – nụ cười của kẻ đã từng dám chống lại cả trời, và cuối cùng, dạy cho trời biết ý nghĩa thật sự của hai chữ tự do.