thiên đạo chi hận

Chương 7: Bàn Cờ Của Trời


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh chưa kịp đến thì trời đã đổi sắc. Những đám mây nặng trĩu phủ kín Hạo Thiên Tông, linh khí hỗn loạn, sấm chớp dội vang như dự báo điềm chẳng lành. Giữa cơn bão linh lực, Lâm Hạo Thiên đứng một mình trên đỉnh núi Linh Quang, nơi từng là nơi hành lễ của các trưởng lão. Áo hắn phất trong gió, đôi mắt lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng đen mờ. Đêm qua hắn đã nhìn thấy thứ mà không ai nên thấy – chính mình trong tương lai, kẻ ngồi trên ngai vàng của trời, thống trị cả thiên hạ. Nhưng trong đôi mắt đó, hắn không thấy linh hồn. Chỉ thấy hư vô.

Cổ thần trong tâm thức trầm giọng: “Đó là hình ảnh của ngươi khi để ‘Lưới Định Mệnh’ hoàn toàn nuốt lấy. Khi đó, ngươi sẽ không còn là người, cũng không là thần, mà là ‘Trụ Nhân’ – kẻ duy nhất duy trì vòng xoáy luân hồi bằng linh hồn của chính mình.” Hạo Thiên khẽ siết tay, giọng trầm thấp như gió: “Nếu đó là cái giá để ta có thể phá tan trật tự này, ta chấp nhận.”

Từ phía xa, tiếng chuông triệu tập vang lên. Tất cả đệ tử nội môn được gọi đến Thiên Vân Điện – nơi Triệu Vân cùng sứ giả của Thiên Đế điện đang chủ trì buổi hội tụ các tông môn. Tin tức truyền khắp, khiến lòng người chấn động: Thiên Đế muốn chọn ra một người mang “Ấn Thần” để mở cánh cửa Hỗn Nguyên, nơi chứa linh lực khởi nguyên của vũ trụ. Ai nắm được nó sẽ có thể thống trị cả trời đất. Hạo Thiên im lặng nghe tin, khóe môi cong khẽ. “Hỗn Nguyên Môn... vậy ra trò chơi thật sự đã bắt đầu.”

Khi hắn bước vào đại điện, hàng trăm tu sĩ đã có mặt. Trên cao, Triệu Vân ngồi giữa, áo giáp bạc sáng rực, gương mặt không đổi sau bao năm. Chỉ cần nhìn thấy hắn, dòng máu trong người Hạo Thiên sôi lên. Nhưng hắn giữ yên, chỉ khẽ cúi đầu như bao kẻ khác. Cổ thần nói nhỏ trong đầu: “Nếu ngươi giết hắn bây giờ, mọi thứ sẽ sụp đổ. Hãy đợi.”

Triệu Vân cất giọng vang vọng khắp điện: “Thiên đạo đang rạn nứt, linh khí đang biến động, thế gian sắp đến thời loạn. Thiên Đế chọn kẻ xứng đáng mang Ấn Thần để tái lập trật tự. Ai đủ dũng khí, hãy tiến lên.” Lời hắn như lưỡi kiếm chém qua không gian, khiến tất cả tu sĩ cúi đầu. Hạo Thiên ngẩng lên, ánh mắt sắc như dao, bước ra giữa trung tâm. “Ta xin được thử.”

Tiếng xì xào nổi lên. Ai cũng nhận ra kẻ này là Lâm Hạo Thiên – người mang khí tức lạ lùng, nửa ma nửa tiên. Triệu Vân nhìn hắn, ánh mắt lóe lên tia ngờ vực, nhưng nhanh chóng giấu đi bằng nụ cười. “Tốt. Dũng khí đáng khen. Hãy chạm vào Ấn Thần đi.”

Trước mặt hắn, trên bệ đá là khối cầu ánh vàng, xoay chậm rãi như chứa cả bầu trời bên trong. Khi hắn đặt tay lên, luồng linh lực khổng lồ tràn ra, đập mạnh vào cơ thể hắn như sóng thần. Máu trào khỏi môi, xương kêu rắc rắc, nhưng hắn không lùi. Trong tâm, “Lưới Định Mệnh” mở rộng, hàng nghìn sợi chỉ bắn ra như sao băng. Từng sợi quấn lấy linh khí của Ấn Thần, kéo chúng hòa vào linh hồn hắn.

Một tia sáng chói lòa nổ tung, cả đại điện rung chuyển. Những người xung quanh bị hất ngã, Triệu Vân cũng phải dựng kết giới. Khi ánh sáng tan dần, Hạo Thiên vẫn đứng đó, máu chảy dọc cánh tay, nhưng Ấn Thần đã biến mất – nhập vào ngực hắn. Không khí đặc quánh lại. Một trưởng lão hét lên: “Hắn đã đoạt lấy Ấn Thần!” Triệu Vân lao xuống, tay nắm kiếm, ánh sáng bạc lóe rực.

Kiếm của hắn chém xuống, nhưng dừng lại giữa không trung. Hạo Thiên không nhúc nhích, chỉ đưa mắt nhìn, và trong giây lát, kiếm của Triệu Vân tan như cát bụi. Cổ thần gầm lên trong đầu hắn: “Ngươi đã chạm vào lực khởi nguyên, nhưng hãy kiềm chế, nếu không luân hồi sẽ sụp!” Hắn thở gấp, ép linh khí vào cơ thể. Ánh sáng quanh hắn tắt dần, chỉ còn hơi thở yếu ớt.

Triệu Vân lùi lại, ánh mắt tối sầm. “Ngươi là ai?” Hạo Thiên nhìn hắn, giọng trầm vang khắp điện: “Kẻ mà ngươi từng giết.” Lời ấy khiến không khí đông cứng. Triệu Vân khựng lại, gương mặt thoáng hoảng hốt, rồi chuyển sang cười nhạt. “Thật nực cười. Ta đã giết vô số người. Ngươi muốn nói là ai?” Hạo Thiên không trả lời. Hắn quay người, bước khỏi đại điện trong im lặng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Triệu Vân cảm thấy một luồng sát khí lạnh buốt cắt qua cổ, khiến hắn suýt nghẹt thở.

Đêm đó, Hạo Thiên đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống biển mây. Trong lòng, linh khí và ma khí va chạm dữ dội. Ấn Thần đang hòa với linh hồn hắn, biến đổi từng mạch máu, từng tế bào. Cổ thần nói, giọng đầy lo lắng: “Ngươi đã khiến Thiên Đế để mắt. Hắn sẽ không để ngươi yên.” Hạo Thiên cười nhạt. “Đã đến lúc. Nếu trời muốn ngăn ta, ta sẽ khiến trời run rẩy.”

Khi bình minh ló rạng, hắn rời khỏi Hạo Thiên Tông. Không ai biết hắn đi đâu. Tin đồn lan nhanh: người mang Ấn Thần đã phản tông, trở thành kẻ bị truy sát. Tất cả các môn phái nhận lệnh từ Thiên Đế điện – “Bắt sống hoặc giết Lâm Hạo Thiên.” Cả thiên hạ chấn động.

Trên đường đào thoát, hắn gặp lại Nguyệt Ly. Nàng chặn trước núi Tuyết Phong, y phục trắng toát, gió thổi bay tóc dài. “Ngươi thật sự muốn chống lại cả thiên đạo sao?” Hắn nhìn nàng, ánh mắt không còn lạnh như trước mà phảng phất nỗi mệt mỏi. “Ta không chống trời. Ta chỉ không muốn sống như một quân cờ.” Nàng bước tới, giọng nghẹn: “Nếu tiếp tục, ngươi sẽ không còn là người nữa.” Hắn im lặng, nhìn sâu vào mắt nàng. “Nếu có thể cứu lấy thế gian này bằng cách hủy nó, ta vẫn làm.”

Cả hai giao chiến. Kiếm ánh trăng và lửa ma va chạm giữa trời, tạo thành cơn bão linh lực khổng lồ. Nhưng cuối cùng, hắn không thể ra tay. Khi máu nàng rơi trên vai hắn, Hạo Thiên buông kiếm, ôm lấy nàng giữa không trung. “Ta chưa từng muốn làm hại ngươi.” Nàng mỉm cười, yếu ớt nói: “Ta biết. Nhưng ngươi đã chọn con đường không quay lại.” Ánh sáng trong mắt nàng tắt dần, hóa thành hàng nghìn cánh hoa trắng tan trong gió.

Khoảnh khắc ấy, Hạo Thiên quỳ giữa bầu trời, gào lên tiếng gầm của linh hồn. Cả trời đất như rạn vỡ. Lưới Định Mệnh rung mạnh, sợi chỉ của Nguyệt Ly đứt tung, kéo theo hàng trăm sợi khác. Cổ thần gào trong đầu: “Ngươi làm gì thế? Ngươi đang phá luân hồi!” Nhưng hắn không nghe. Toàn thân hắn bốc cháy, ánh sáng đen và bạc hòa vào nhau, tạo thành cột sáng đâm thẳng lên trời.

Bầu trời xé toang, lộ ra một vết nứt khổng lồ – Cánh Cửa Hỗn Nguyên. Từ đó, vô số linh hồn, tiếng khóc, tiếng cười, tiếng gầm của thần và ma cùng vang lên. Không gian rung chuyển, thời gian như ngừng lại. Hạo Thiên đứng giữa trung tâm, mái tóc bay loạn, mắt sáng rực như hai vì tinh tú sắp tắt. Hắn khẽ nói, giọng trầm vọng khắp thiên giới:

“Trò chơi này đã đến lúc kết thúc. Nếu định mệnh do trời đặt ra, thì hôm nay – ta sẽ viết lại bằng máu của mình.”

Và rồi, trong luồng sáng khổng lồ, hắn bước vào vết nứt, biến mất khỏi thế gian. Bầu trời khép lại, chỉ còn dư âm của tiếng sấm nổ và tro bụi bay trong gió. Cả thiên hạ rúng động. Hạo Thiên Tông sụp đổ, Thiên Đế điện chấn động, và từ đó, trong sử sách, chỉ còn lời truyền rằng:

"Đêm đó, một kẻ mang tên Lâm Hạo Thiên đã dám bước vào trời. Và từ khi hắn biến mất, lưới định mệnh của thế gian bắt đầu rách.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×