thiên đạo hồi luân

Chương 3: Tái lập đạo tâm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã gần một tháng trôi qua kể từ ngày Lăng Tiêu tỉnh lại. Dưới sự chăm sóc tận tình của A Ly, những vết thương bên ngoài của hắn đã gần như khép miệng, dù vẫn để lại những vết sẹo mờ chằng chịt, minh chứng cho một trận chiến tàn khốc. Hắn đã có thể tự do đi lại trong căn nhà tranh nhỏ và khoảng sân phía trước, dù mỗi bước đi vẫn còn chút chậm chạp.

Khả năng ngôn ngữ của hắn cũng dần hồi phục. Hắn không còn chỉ nói được những từ đơn giản mà đã có thể trò chuyện với A Ly, dù giọng nói vẫn còn khàn và hắn thường chọn cách im lặng lắng nghe nhiều hơn. Qua những cuộc trò chuyện, hắn biết được A Ly mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhỏ, sống một mình dựa vào kiến thức y thuật và thảo dược mà cha nàng để lại. Dân làng trong Lạc Diệp Thôn tuy không khá giả nhưng cũng có phần đùm bọc, đổi cho nàng chút lương thực để sống qua ngày.

Sự tồn tại của hắn, một người lạ mặt, ban đầu cũng khiến một vài người trong thôn tò mò, nhưng A Ly chỉ nói rằng hắn là một người bà con xa gặp nạn. Dân làng thấy hắn chỉ im lặng dưỡng thương, cũng không gây phiền phức gì nên dần dần cũng không còn để ý nữa.

Đối với Lăng Tiêu, cuộc sống bình dị nơi phàm trần này vừa là một sự tra tấn, vừa là một cơ hội. Tra tấn là vì sự yếu đuối của thân xác này khiến hắn, một cựu Đế Tôn, cảm thấy bất lực. Cơ hội là vì sự tĩnh lặng tuyệt đối này chính là môi trường hoàn hảo nhất để hắn làm một việc trọng đại: Tái lập đạo tâm, bắt đầu lại từ đầu.

Một buổi trưa, sau khi uống xong bát thuốc bổ khí huyết mà A Ly sắc cho, Lăng Tiêu ngồi xếp bằng trên chiếc giường tre. Hắn nhắm mắt lại, linh thức yếu ớt của hắn bắt đầu chìm sâu vào bên trong cơ thể.

Trước mắt hắn hiện ra một cảnh tượng hoang tàn. Kinh mạch thì khô héo, tắc nghẽn như những con sông cạn bùn. Đan điền thì trống rỗng, u ám như một vùng đất chết. Khí huyết thì suy nhược, chỉ đủ để duy trì sinh mệnh. Một thân thể phế vật, không hơn không kém.

Nếu là một tu sĩ bình thường, khi thấy căn cơ thế này, có lẽ đã sớm tuyệt vọng. Nhưng Lăng Tiêu thì không. Trong đầu hắn chứa đựng cả một kho tàng kiến thức tu luyện của vô số nền văn minh, những công pháp mà người đời chỉ nghe tên thôi cũng đã đủ kinh hãi.

“Kiếp trước, ta tu luyện ‘Thái Thượng Vô Cực Kinh’, chú trọng vào tốc độ và sức mạnh bá đạo, giúp ta nhanh chóng leo lên đỉnh cao, nhưng cũng khiến đạo cơ có phần phù phiếm, dễ bị tâm ma xâm nhập, cuối cùng mới có kết cục bị phản bội.” Hắn âm thầm phân tích. “Kiếp này, với thân xác như một tờ giấy trắng này, ta sẽ không đi lại vết xe đổ đó nữa.”

Trong vô vàn công pháp, hắn đã chọn ra một bộ tâm pháp mà kiếp trước hắn chỉ tình cờ tìm thấy trong một di tích cổ nhưng chưa từng tu luyện vì nó quá chậm và quá nguy hiểm.

《Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết》.

Đây không phải là một công pháp hấp thu linh khí trời đất, mà là một công pháp nghịch thiên, trực tiếp hấp thu và chuyển hóa luồng “hỗn độn chi khí” nguyên thủy nhất tồn tại giữa các hạt vật chất. Hỗn độn chi khí là cội nguồn của vạn vật, là thứ tồn tại trước cả âm dương và ngũ hành. Luyện hóa nó để xây dựng đạo cơ, chẳng khác nào tái tạo lại một tiểu vũ trụ trong chính cơ thể mình. Nền tảng được xây dựng theo cách này sẽ vững chắc đến mức không thể tưởng tượng được, sức mạnh cũng sẽ vượt xa mọi công pháp cùng cấp.

Nhưng cái giá phải trả cũng cực lớn. Quá trình này vô cùng đau đớn và chậm chạp. Chỉ một chút sơ sẩy, hỗn độn chi khí sẽ bạo động, khiến người tu luyện nổ tan xác mà chết, hồn phi phách tán.

“Nguy hiểm thì sao chứ? Con đường của ta vốn đã là nghịch thiên mà đi.” Ánh mắt Lăng Tiêu trở nên kiên định.

Hắn hít một hơi thật sâu, bắt đầu vận chuyển tâm pháp theo khẩu quyết của Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết. Bước đầu tiên, Cảm Khí. Hắn phải dùng linh thức của mình để cảm nhận những luồng hỗn độn chi khí cực kỳ nhỏ bé, tồn tại lơ lửng trong không khí.

Đối với Đế Tôn kiếp trước, việc này dễ như trở bàn tay. Nhưng bây giờ, linh thức của hắn yếu ớt như ngọn nến trước gió. Hắn tập trung toàn bộ tinh thần, kiên nhẫn tìm kiếm. Một giờ, hai giờ… Thời gian chầm chậm trôi qua, trán hắn đã lấm tấm mồ hôi. Linh khí trong trời đất ở phàm giới này quá mỏng manh và tạp nham, để tìm ra được một tia hỗn độn chi khí lại càng khó như mò kim đáy bể.

Ngay lúc hắn gần như kiệt sức, một cảm giác quen thuộc bỗng lướt qua linh thức. Nó cực nhỏ, cực mờ nhạt, tựa như một hạt bụi vô hình. Nhưng Lăng Tiêu lập tức nhận ra nó!

“Tìm thấy rồi!”

Hắn mừng rỡ trong lòng, vội vàng điều khiển linh thức, cố gắng bao bọc lấy tia hỗn độn chi khí đó. Bước tiếp theo, Dẫn Khí Nhập Thể.

Hắn cẩn thận dẫn luồng khí đó tiến vào cơ thể qua huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu. Ngay khi luồng khí vừa tiến vào kinh mạch, một cơn đau như xé rách linh hồn ập đến!

“A!”

Lăng Tiêu không kìm được, rên lên một tiếng đau đớn. Kinh mạch vốn đã khô héo, tắc nghẽn của hắn làm sao chịu nổi sức mạnh bá đạo, dù chỉ là một tia cực nhỏ của hỗn độn chi khí. Cảm giác như có một dòng dung nham đang chảy trong một đường ống bằng giấy, thiêu đốt và phá hủy mọi thứ nó đi qua.

Mặt hắn trắng bệch, cả người run lên bần bật, máu tươi từ khóe miệng bắt đầu rỉ ra. Hắn cắn chặt răng, đạo tâm vững như bàn thạch từ kiếp trước giúp hắn giữ được một tia tỉnh táo cuối cùng. Hắn biết, nếu bây giờ hắn bỏ cuộc, luồng khí kia sẽ mất kiểm soát, và kết cục duy nhất là cái chết.

“Cho ta!” Hắn gầm lên trong tâm trí.

Hắn dùng toàn bộ ý chí, ép luồng khí đó di chuyển từng chút, từng chút một. Mỗi một milimet nó đi qua, là một lần kinh mạch của hắn bị phá hủy rồi lại được năng lượng hỗn độn tái tạo lại một cách chậm chạp, trở nên dẻo dai và rộng hơn một chút. Quá trình này lặp đi lặp lại, là một sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần.

Không biết qua bao lâu, khi Lăng Tiêu cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, luồng khí đó cuối cùng cũng hoàn thành một chu thiên, đi vào đan điền trống rỗng. Nó lắng xuống, hóa thành một hạt bụi nhỏ màu xám, lơ lửng giữa vùng không gian u tối.

Phù!

Lăng Tiêu thở hắt ra một hơi, cả người mềm nhũn, ngã vật ra giường. Quần áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi, trông thảm hại vô cùng. Nhưng trong đôi mắt hắn lại sáng lên một niềm vui khó tả.

Hạt bụi đó, chính là hạt giống đầu tiên. Đạo cơ của hắn đã được gieo mầm.

Đúng lúc này, A Ly bưng một giỏ thảo dược từ ngoài về. Thấy bộ dạng của Lăng Tiêu, nàng hoảng hốt vứt cả giỏ xuống, chạy lại.

“Lăng đại ca! Huynh sao vậy? Vết thương lại tái phát sao?” Nàng lo lắng hỏi, tay vội lau đi vết máu trên miệng hắn.

Lăng Tiêu nhìn thấy sự quan tâm chân thành trong mắt A Ly, trong lòng ấm lại. Hắn lắc đầu, nở một nụ cười yếu ớt: “Không sao… ta chỉ đang… tập một bài công pháp rèn luyện sức khỏe thôi.”

“Công pháp?” A Ly nghiêng đầu, có chút tò mò.

“Ừm, một phương pháp hít thở đặc biệt.” Hắn giải thích đơn giản. Hắn không muốn kéo cô bé lương thiện này vào thế giới tu tiên đầy rẫy nguy hiểm.

Kể từ ngày đó, Lăng Tiêu bắt đầu quá trình tu luyện gian khổ. Mỗi ngày, hắn đều chịu đựng sự đau đớn tột cùng để dẫn khí nhập thể, mở rộng và tái tạo kinh mạch. Song song đó, hắn cũng bắt đầu luyện thể. Hắn thực hiện những động tác kỳ lạ, đôi khi chậm rãi như một lão già dưỡng sinh, đôi khi lại nhanh mạnh như mãnh hổ. Đây là bộ “Hỗn Độn Ma Thể Quyền” đi kèm với công pháp, giúp cơ thể thích ứng tốt hơn với hỗn độn chi khí.

A Ly thấy hắn mỗi ngày đều tự hành hạ bản thân đến mồ hôi đầm đìa, mặt mày đau đớn, nàng rất xót xa. Nhưng thấy khí sắc của hắn ngày một tốt hơn, cơ thể gầy yếu dần trở nên rắn chắc, nàng cũng không can ngăn nữa, chỉ âm thầm chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn bổ dưỡng và những loại thảo dược giúp tăng cường khí huyết.

Một hôm, A Ly mang về một củ cây có hình dáng như nhân sâm nhưng toàn thân lại có màu tím nhạt.

“Lăng đại ca, huynh xem ta tìm được gì này!” Nàng vui vẻ nói. “Đây là ‘Tử Linh Chi’, một loại dược liệu rất quý, giúp bồi bổ nguyên khí rất tốt. Ta thấy nó mọc ở một vách đá cheo leo, may mà hái được.”

Lăng Tiêu vừa nhìn thấy củ cây đó, trong lòng chấn động. Đây đâu phải là Tử Linh Chi gì, đây rõ ràng là một gốc “Tẩy Tủy Linh Căn” đã hơn trăm năm tuổi! Đây là linh thảo mà ngay cả ở tu chân giới cũng phải tranh đoạt, có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, cải tạo căn cốt, là bảo vật vô giá cho việc đặt nền móng.

Một gốc linh thảo như vậy lại xuất hiện ở một nơi phàm trần như Lạc Diệp Thôn? Hắn nhìn A Ly, trong lòng càng thêm nghi hoặc về thân thế của cô bé này. Có lẽ, nàng không chỉ đơn giản là một cô bé mồ côi bình thường.

Hắn không nói ra sự thật, chỉ nhận lấy gốc linh thảo, trong lòng thầm ghi nhớ ân tình này. Tối đó, hắn dùng Tẩy Tủy Linh Căn để phụ trợ tu luyện. Dược lực tinh thuần của linh thảo hòa cùng hỗn độn chi khí, như một dòng lũ quét qua toàn bộ kinh mạch của hắn. Cơn đau lần này còn dữ dội hơn gấp mười lần, nhưng hiệu quả cũng vô cùng rõ rệt.

Sau một đêm, khi Lăng Tiêu mở mắt ra, một lớp cặn bã màu đen, có mùi hôi thối đã bị bài tiết ra khỏi cơ thể hắn. Hắn cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, sảng khoái chưa từng có. Những kinh mạch bị tắc nghẽn đã được đả thông hơn một nửa. Hạt bụi hỗn độn trong đan điền cũng đã lớn hơn một chút.

Hắn đứng dậy, nắm chặt tay lại. Một luồng sức mạnh tuy nhỏ bé nhưng cực kỳ tinh thuần chảy trong cơ thể. Hắn biết, mình bây giờ, dù chưa có tu vi, nhưng chỉ riêng sức mạnh thể chất cũng đã vượt xa người trưởng thành khỏe mạnh nhất.

Sự tiến bộ này khiến Lăng Tiêu vô cùng hài lòng. Nhưng hắn cũng biết, mình không thể cứ mãi ở trong căn nhà tranh này. Hắn cần nhiều tài nguyên hơn, cần một môi trường tốt hơn để tu luyện.

Đúng lúc hắn đang suy tính, bên ngoài sân bỗng vang lên tiếng ồn ào.

“Con nha đầu A Ly kia, mau ra đây cho ông!” Một giọng nói thô lỗ vang lên.

A Ly đang phơi thuốc ngoài sân giật mình, mặt biến sắc. Lăng Tiêu nhíu mày, bước ra ngoài. Hắn thấy ba tên côn đồ đang đứng ngoài hàng rào, chính là đám người lần trước đã bắt nạt A Ly ở chợ. Tên cầm đầu mặt sẹo, tên là Trương Tam, đang hất hàm nhìn A Ly.

“Hôm nay không có tiền thì lấy thảo dược trừ nợ cũng được. Nghe nói mày mới tìm được một gốc linh chi quý phải không? Mau giao ra đây!”

“Không có! Các người đi đi!” A Ly sợ hãi lùi lại.

“Đi? Mày tưởng dễ vậy sao?” Trương Tam cười gằn, định bước qua hàng rào.

“Dừng lại.”

Một giọng nói lạnh lùng, không lớn nhưng đầy uy lực vang lên. Trương Tam và đồng bọn ngạc nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh. Chúng thấy Lăng Tiêu đang đứng ở cửa, khoanh tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn chúng.

“Ồ, thì ra là thằng bệnh tật mày à? Đã khỏe rồi sao?” Trương Tam chế nhạo. “Sao nào, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”

Lăng Tiêu không nói nhảm với chúng. Hắn chậm rãi bước tới. Hắn biết đây là cơ hội tốt để kiểm tra thành quả luyện thể của mình.

“Cút khỏi đây, khi ta còn chưa nổi giận.”

“Mày nói cái gì?” Trương Tam tức giận, vung nắm đấm to bè về phía mặt Lăng Tiêu.

Trong mắt A Ly đầy vẻ kinh hãi. Nhưng Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh đến lạ thường. Trong mắt hắn, cú đấm của Trương Tam chậm như sên. Hắn chỉ khẽ nghiêng người, dễ dàng né được. Đồng thời, hắn vươn tay ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy cổ tay của Trương Tam.

Một động tác tưởng chừng như nhẹ nhàng, nhưng Trương Tam lại cảm thấy cổ tay mình như bị một chiếc kìm sắt kẹp chặt, không thể động đậy.

“Mày…” Hắn còn chưa nói hết câu, Lăng Tiêu đã khẽ xoay cổ tay.

“Rắc!”

Một tiếng xương gãy giòn tan vang lên. Cả cánh tay của Trương Tam bị bẻ quặt ra sau một cách kỳ dị. Hắn hét lên một tiếng thảm thiết như heo bị chọc tiết, mặt mũi tái mét vì đau đớn.

Hai tên đồng bọn còn lại thấy vậy thì sững sờ, không dám tin vào mắt mình. Tên thiếu niên gầy yếu kia làm sao có thể có sức mạnh đáng sợ như vậy?

Lăng Tiêu không cho chúng thời gian suy nghĩ. Hắn tung một cú đá vào đầu gối tên bên trái, rồi vung một cùi chỏ vào bụng tên bên phải. Hai tiếng “bịch, bịch” vang lên, hai tên côn đồ còn lại cũng ngã lăn ra đất, ôm lấy chỗ bị đau mà rên rỉ.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài hơi thở. Nhanh, gọn, và tàn nhẫn.

Lăng Tiêu bước đến trước mặt Trương Tam đang ôm cánh tay gãy mà lăn lộn, cúi xuống, giọng nói lạnh như đến từ địa ngục.

“Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Nếu còn có lần sau, ta sẽ không chỉ bẻ gãy tay ngươi.”

Sát khí nhàn nhạt tỏa ra từ người hắn khiến ba tên côn đồ sợ đến vỡ mật. Chúng nhìn vào mắt Lăng Tiêu, cảm giác như đang nhìn vào một vực thẳm vô tận, bên trong là vô số tử thi và biển máu. Chúng lắp bắp xin tha, rồi lồm cồm bò dậy, dìu nhau chạy trối chết, không dám quay đầu lại.

Xử lý xong lũ ruồi bọ, Lăng Tiêu quay lại, sát khí trên người lập tức biến mất, trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày. Hắn nhìn A Ly vẫn còn đang ngẩn người vì kinh ngạc, khẽ mỉm cười.

“Muội không sao chứ?”

Lúc này A Ly mới hoàn hồn. Nàng nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt đầy phức tạp. Vừa có sự ngưỡng mộ, vừa có chút xa lạ. Nàng biết, Lăng đại ca của nàng, không phải là một người bình thường.

Nhưng nàng không hỏi gì cả. Nàng chỉ khẽ gật đầu.

Lăng Tiêu nhìn về phía con đường mà bọn côn đồ vừa chạy trốn, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Lạc Diệp Thôn này quá nhỏ bé. Đã đến lúc, hắn phải rời khỏi đây, bước ra thế giới rộng lớn hơn.

Con đường tu đạo, chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×