thiên đạo hồi luân

Chương 4: Linh căn đặc biệt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vài ngày sau sự kiện ở ngoài sân, không khí trong Lạc Diệp Thôn trở nên yên bình một cách lạ thường. Ba tên côn đồ của Trương Tam dường như đã bốc hơi khỏi thôn, không ai thấy chúng bén mảng đến gần căn nhà tranh của A Ly nữa. Dân làng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt vừa tò mò vừa có chút kiêng dè. Họ không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe loáng thoáng rằng tên thiếu niên gầy yếu kia đã dùng cách nào đó khiến cho đám Trương Tam sợ đến mất mật.

Đối với những ánh mắt đó, Lăng Tiêu hoàn toàn không để tâm. Tâm trí hắn đã đặt ở một nơi xa hơn, một thế giới rộng lớn hơn. Hắn biết, Lạc Diệp Thôn chỉ là trạm dừng chân tạm thời trên con đường phục hận và tái lập đạo đồ của hắn.

Hôm đó, sau bữa cơm tối đơn giản, Lăng Tiêu nhìn A Ly đang cẩn thận thu dọn chén đũa, hắn đột nhiên lên tiếng.

“A Ly.”

“Dạ, Lăng đại ca?” Cô bé quay lại, mỉm cười trong trẻo.

“Ta sắp phải đi rồi.” Giọng hắn bình thản, nhưng mỗi chữ đều rõ ràng.

Nụ cười trên môi A Ly vụt tắt. Đôi tay đang cầm chén của nàng khựng lại giữa không trung. Nàng cúi đầu xuống, mái tóc che đi biểu cảm trên gương mặt, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Huynh… đi đâu vậy?”

“Đi đến một nơi rất xa,” Lăng Tiêu đáp, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những ngọn núi xa xa chìm trong bóng đêm. “Đi tìm lại những thứ đã mất, và đòi lại những món nợ phải trả.”

Không khí trong căn nhà tranh bỗng trở nên ngột ngạt. A Ly không nói gì, chỉ im lặng đặt chén đũa xuống, rồi ngồi xổm ở một góc, co người lại. Lăng Tiêu có thể cảm nhận được nỗi buồn và sự mất mát đang bao trùm lấy cô bé. Hắn biết, đối với nàng, hắn là người thân duy nhất sau một thời gian dài cô độc. Sự ra đi của hắn chẳng khác nào lấy đi điểm tựa của nàng.

Lòng hắn khẽ nhói lên một cảm xúc phức tạp. Hắn nợ cô bé này một mạng sống, một ân tình lớn như trời. Hắn cũng đã dự tính sẽ để lại cho nàng một ít vàng bạc mà hắn tìm thấy trong túi đồ của thân xác này, đủ để nàng sống an nhàn cả đời. Nhưng bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ cô độc của nàng, hắn lại cảm thấy làm vậy dường như quá tàn nhẫn.

Đúng lúc này, hắn lại nhớ đến những điều kỳ lạ về A Ly. Nàng không có tu vi nhưng lại có thể dễ dàng tìm thấy linh thảo. Trực giác của nàng đối với cây cỏ dường như là một loại thiên phú.

Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu Lăng Tiêu.

“A Ly, lại đây.” Hắn vẫy tay.

A Ly ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ hoe, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới.

“Đưa tay cho ta.” Lăng Tiêu nói.

Dù không hiểu gì, A Ly vẫn chìa bàn tay nhỏ bé của mình ra. Lăng Tiêu nắm lấy cổ tay nàng. Hắn không nói gì thêm, chỉ nhắm mắt lại. Một tia hỗn độn chi khí cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức gần như không thể cảm nhận được, từ đan điền của hắn men theo kinh mạch, truyền vào cơ thể A Ly qua đầu ngón tay.

Đây là một kỹ thuật thăm dò cơ bản nhất, nhưng cũng đòi hỏi sự khống chế tinh diệu. Hắn muốn xác nhận suy đoán của mình.

Luồng khí vừa tiến vào cơ thể A Ly, Lăng Tiêu lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Kinh mạch của cô bé, dù chưa từng được tu luyện, lại thông suốt và tinh khiết một cách lạ thường, không hề có chút tạp chất nào của thế gian. Hỗn độn chi khí của hắn không những không gặp phải sự kháng cự nào, mà ngược lại còn được những kinh mạch đó chào đón một cách thân thiện.

Lăng Tiêu tiếp tục điều khiển luồng khí đi sâu hơn, tiến vào nơi đặt nền móng cho mọi tu sĩ - đan điền.

Và rồi, cảnh tượng mà hắn “nhìn thấy” trong đan điền của A Ly khiến cho một cựu Đế Tôn như hắn cũng phải chấn động đến mức suýt nữa thì mất kiểm soát luồng khí.

Trong vùng đan điền trống rỗng đó, không phải là ngũ hành linh căn bình thường như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Cũng không phải là những dị linh căn hiếm thấy như phong, lôi, băng. Mà ở đó, là một hạt mầm nhỏ xíu màu xanh biếc, đang lơ lửng, tỏa ra một luồng sinh mệnh lực tinh thuần và dồi dào đến mức không thể tin được. Xung quanh hạt mầm, vô số ảo ảnh của các loại kỳ hoa dị thảo đang ẩn hiện, tựa như nó là cội nguồn của vạn loại thực vật.

“Đây là… Bách Thảo Linh Thể!”

Lăng Tiêu hít vào một hơi khí lạnh. Cổ họng hắn trở nên khô khốc.

Bách Thảo Linh Thể, một trong những thánh thể thượng cổ trong truyền thuyết! Người sở hữu loại thể chất này được mệnh danh là con cưng của tự nhiên, có khả năng giao cảm với mọi loại thực vật, dễ dàng tìm thấy thiên tài địa bảo, và có thiên phú luyện đan mà ngay cả những tông sư luyện đan cũng phải ghen tị. Quan trọng hơn, tốc độ hấp thu linh khí thuộc tính mộc của người có Bách Thảo Linh Thể nhanh hơn người thường gấp trăm lần, và mỗi giọt máu của họ đều chứa đựng sinh mệnh lực tinh khiết, là đại bổ dược cho bất kỳ ai.

Kiếp trước, Lăng Tiêu cũng chỉ nghe nói về loại thể chất này trong những thư tịch cổ xưa nhất, chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày được tận mắt chứng kiến.

Một loại thể chất nghịch thiên như vậy, lại xuất hiện trên người một cô bé mồ côi ở một thôn làng hẻo lánh của phàm giới. Đây không phải là may mắn, mà là một lời nguyền!

Lăng Tiêu đột nhiên hiểu ra mọi chuyện. Cha mẹ A Ly có lẽ không phải người thường, họ vì một lý do nào đó đã phải đến đây ở ẩn. Và việc A Ly có thể dễ dàng tìm thấy Tẩy Tủy Linh Căn không phải là may mắn, mà là do linh thể của nàng tự động hấp dẫn những loại linh thảo đó.

Sự kinh ngạc trong lòng Lăng Tiêu nhanh chóng biến thành sự nghiêm trọng. Hắn biết rõ, một khi bí mật về Bách Thảo Linh Thể bị lộ ra ngoài, A Ly sẽ đối mặt với kết cục gì. Nàng sẽ bị những đại năng tu tiên truy lùng, bắt giữ. Kết cục tốt nhất là bị coi như một lò luyện đan hình người, cả đời bị giam cầm để luyện chế đan dược. Kết cục tệ nhất, là bị rút cạn máu huyết, luyện hóa thành một viên “Trường Sinh Đan”.

Để nàng ở lại Lạc Diệp Thôn, không phải là bảo vệ nàng, mà là đẩy nàng vào chỗ chết một cách ngu xuẩn. Sự ngây thơ của nàng, cộng với một linh thể kinh thế hãi tục, chính là tội lỗi lớn nhất trong thế giới tu tiên tàn khốc.

Lăng Tiêu từ từ rút tay về, mở mắt ra. Ánh mắt hắn nhìn A Ly đã hoàn toàn thay đổi. Không chỉ còn là sự cảm kích của người chịu ơn, mà còn là sự thương tiếc, và một trách nhiệm nặng nề.

“A Ly, muội có muốn đi cùng ta không?” Hắn hỏi, giọng nói trầm xuống, vô cùng nghiêm túc.

A Ly ngẩn người trước sự thay đổi thái độ đột ngột của hắn. Nàng chớp chớp mắt: “Đi cùng huynh? Nhưng… ta chỉ là một phàm nhân, sẽ làm vướng chân huynh thôi.”

“Không,” Lăng Tiêu lắc đầu. “Muội không phải phàm nhân bình thường. Muội có một thiên phú, một tài năng đặc biệt mà chính muội cũng không biết. Nếu được khai phá, tương lai của muội sẽ không giới hạn. Nhưng nếu để nó bị mai một hoặc bị kẻ xấu phát hiện, nó sẽ mang đến cho muội tai họa diệt thân.”

Hắn không giải thích quá phức tạp về linh thể, chỉ nói theo cách mà A Ly có thể hiểu được.

“Thiên phú?” A Ly vẫn còn mơ hồ. “Ta chỉ biết nhận biết một ít thảo dược thôi mà.”

“Không chỉ có vậy.” Lăng Tiêu kiên nhẫn giải thích. “Thế giới bên ngoài rất lớn, có những học viện chuyên dạy người ta cách để trở nên mạnh mẽ hơn, cách để vận dụng những tài năng tiềm ẩn. Ta muốn đến nơi đó. Và ta nghĩ, muội cũng nên đi. Ở đó, muội sẽ học được cách bảo vệ bản thân mình, và phát huy tài năng của mình một cách đúng đắn.”

Nghe đến hai chữ “học viện”, mắt A Ly khẽ sáng lên. Cha nàng lúc sinh thời cũng từng nói về những nơi đó, nơi có những tiên nhân biết bay, biết hô phong hoán vũ. Nàng luôn nghĩ đó chỉ là những câu chuyện cổ tích.

Nhìn thấy sự do dự trong mắt A Ly, Lăng Tiêu nói tiếp, giọng chân thành: “Ta nợ muội một mạng. Ta sẽ không để muội gặp nguy hiểm. Đi cùng ta, ta sẽ bảo vệ muội.”

Câu nói cuối cùng đã đánh tan mọi do dự trong lòng A Ly. Nàng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, kiên định của Lăng Tiêu. Đôi mắt đó cho nàng một cảm giác an toàn tuyệt đối. Nàng nhớ lại cảnh hắn dễ dàng đánh gục đám Trương Tam, nhớ lại sự chăm sóc và những thay đổi của hắn trong suốt thời gian qua.

Nàng hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu một cách dứt khoát.

“Vâng! Em đi cùng huynh!”

Một chữ “em” thay cho chữ “ta”, đánh dấu sự thay đổi trong tâm tư của cô bé. Từ giờ phút này, nàng đã hoàn toàn giao phó sự tin tưởng của mình cho người thiếu niên trước mặt.

Thấy A Ly đồng ý, Lăng Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Một gánh nặng trách nhiệm được đặt lên vai, nhưng hắn lại cảm thấy con đường phía trước dường như có thêm một chút ánh sáng. Hắn không còn đơn độc nữa.

“Vậy thì tốt. Chúng ta chuẩn bị một chút, ba ngày sau sẽ lên đường.”

Quyết định đã được đưa ra, cả hai bắt đầu chuẩn bị. Hành lý của họ không có gì nhiều. Lăng Tiêu chỉ có bộ quần áo đang mặc và miếng ngọc bội màu đen luôn đeo trên cổ. A Ly thì thu dọn một ít quần áo, và quan trọng nhất là những cuốn sách ghi chép về thảo dược mà cha nàng để lại.

Trong hai ngày cuối cùng, A Ly dẫn Lăng Tiêu ra ngôi mộ nhỏ nằm sau một ngọn đồi gần thôn. Đó là nơi cha mẹ nàng yên nghỉ. A Ly thắp ba nén nhang, lẳng lặng quỳ trước mộ, kể cho cha mẹ nghe về quyết định của mình, về Lăng đại ca, và về thế giới rộng lớn mà nàng sắp bước vào. Lăng Tiêu đứng một bên, không nói gì, chỉ cúi đầu thể hiện sự kính trọng.

Sáng sớm ngày thứ ba, khi những tia nắng đầu tiên vừa ló dạng, Lạc Diệp Thôn vẫn còn chìm trong màn sương mỏng. Hai bóng người, một lớn một nhỏ, lặng lẽ rời khỏi căn nhà tranh, bước lên con đường mòn dẫn ra khỏi thôn.

Lăng Tiêu đi trước, dáng người thẳng tắp, bước chân vững chãi. A Ly theo sau, trên lưng đeo một túi hành lý nhỏ, tay nắm chặt vạt áo của hắn. Nàng ngoảnh đầu lại nhìn Lạc Diệp Thôn lần cuối, trong mắt có chút lưu luyến, nhưng nhiều hơn là sự tò mò và kỳ vọng vào tương lai.

“Lăng đại ca, chúng ta sẽ đi đâu trước?” A Ly hỏi.

Lăng Tiêu nhìn về phía chân trời xa xăm, nơi mặt trời đang dần nhô lên. Trong đầu hắn đã có một kế hoạch rõ ràng.

“Chúng ta sẽ đến thành Thanh Dương. Nghe nói ở đó, Thanh Vân Học Viện, một trong những học viện tu đạo lớn nhất của vùng này, ba tháng nữa sẽ tổ chức tuyển chọn đệ tử.”

Thanh Vân Học Viện. Đó sẽ là bước đệm đầu tiên để hắn trở lại thế giới tu tiên. Đó cũng sẽ là nơi tốt nhất để A Ly có thể học cách khống chế và che giấu linh thể của mình.

Con đường phía trước còn rất dài và đầy rẫy chông gai. Nhưng Lăng Tiêu không sợ. Kiếp trước, hắn một mình đi đến đỉnh cao. Kiếp này, hắn có thêm một người đồng hành.

Định mệnh đã một lần nữa gắn kết hắn với một linh căn đặc biệt. Nhưng lần này, không phải là để hủy diệt, mà là để cùng nhau bắt đầu. Ánh nắng ban mai chiếu lên hai bóng người, kéo dài trên con đường đất, hướng về một tương lai vô định nhưng cũng đầy hứa hẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×