thiên đạo hồi luân

Chương 5: Mối Hận Năm Xưa Trỗi Dậy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Bối cảnh & Sự Tình Cờ Định Mệnh

Sau những ngày tháng tu luyện ẩn dật cùng sự giúp đỡ vô tư của cô gái cứu mạng Lạc Băng, đạo tâm của hắn (Giả sử tên là Vô Trần) đã vững vàng trở lại. Tuy nhiên, vết thương sâu thẳm của kiếp trước vẫn là một chiếc gai nhọn trong lòng.

Hôm đó, Vô Trần theo Lạc Băng đến một phiên chợ pháp khí nhỏ ở ngoại ô thành Cửu Châu để tìm kiếm một vài dược liệu hiếm. Giữa dòng người huyên náo, một luồng Linh Lực quen thuộc, mang theo sự lạnh lẽo và ác ý sâu thẳm, đột ngột lướt qua Vô Trần. Hắn lập tức khựng lại, đôi mắt sắc như dao găm.

(Tông màu: Sự cảnh giác và mối hận kiếp trước trỗi dậy.)

2. Kẻ Thù Trong Thân Phận Khác

Luồng Linh Lực đó dẫn hắn đến một góc khuất, nơi một thiếu niên tuấn tú, khoác trên mình bộ trường bào lụa thêu hoa văn phức tạp, đang giao dịch một loại Đan dược bàng môn. Thiếu niên này toát ra khí chất quý tộc nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự kiêu ngạo khó tả.

Tên của hắn ta là Bạch Thiên Phong, Thiên tài số một của một thế gia lớn sắp nhập học tại học viện tu đạo mà Vô Trần và Lạc Băng hướng đến.

Vô Trần nhìn chằm chằm, không phải vào dung mạo mà vào hơi thở và tần số Linh hồn của đối phương. Hắn nhận ra. Mặc dù khuôn mặt đã thay đổi, nhưng bản chất Linh hồn thì không thể che giấu. Đó chính là Mặc Ảnh - kẻ phản bội đã dùng "thanh kiếm của niềm tin" đâm sau lưng hắn, dẫn đến thất bại thảm khốc của hắn ở kiếp trước.

Nhận diện: Vô Trần không vội vã. Hắn chỉ lặng lẽ quan sát một chi tiết nhỏ: Một vết sẹo mờ hình lưỡi liềm ở cổ tay trái của Bạch Thiên Phong. Đó là dấu ấn mà hắn đã để lại cho Mặc Ảnh trong trận chiến sinh tử trước khi hắn bị phản bội.

“Kẻ phản bội… Luân hồi lại khoác lên mình lớp da tinh anh giả dối. Thiên Đạo, ngươi rốt cuộc là đang đùa giỡn với bi kịch hay chính ngươi đã bị nhuốm bẩn?”

(Khoảng 500 chữ: Tập trung vào quá trình nhận diện, sự đối lập giữa vẻ ngoài và bản chất, và sự dao động của Vô Trần trước định mệnh).

3. Va Chạm Định Mệnh

Bạch Thiên Phong, với tu vi hiện tại cao hơn Vô Trần (vẫn đang cố gắng hồi phục), cảm nhận được ánh nhìn sắc lạnh. Hắn quay lại, ánh mắt mang theo sự khinh thường quen thuộc của kẻ mạnh nhìn kẻ yếu.

Bạch Thiên Phong: “Tên phàm nhân kia, nhìn chằm chằm như vậy là muốn gây sự à?”

Vô Trần: (Giọng nói trầm thấp, ẩn chứa sức nặng của nghìn năm tuế nguyệt) “Ta chỉ đang nhìn một con côn trùng mang vết thương cũ đang cố tỏ vẻ uy phong. Có lẽ nó vẫn chưa học được bài học về nhân quả.”

Bạch Thiên Phong biến sắc. Lời nói của Vô Trần quá thâm sâu, chạm đến một góc khuất nào đó trong tâm hồn hắn ta, dù hắn không hiểu tại sao. Hắn quyết định ra tay để giữ thể diện.

Đòn thăm dò: Bạch Thiên Phong tung ra một luồng Thần Thức Áp Lực mạnh mẽ, mục đích là làm cho Vô Trần quỳ rạp xuống.

Sức mạnh của đạo tâm: Vô Trần chỉ là một phàm nhân vừa mới phục hồi tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng đạo tâm của một Cổ Tiên đã vượt qua vạn kiếp lại mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng. Vô Trần không hề nhúc nhích. Hắn dùng Ý chí nghịch thiên của mình để chống lại luồng Thần Thức đó, tạo nên một sự va chạm vô hình nhưng kinh hoàng. Xung quanh họ, các vật phẩm nhỏ bắt đầu nứt vỡ.

“Đạo Tâm ta đã nát một lần, nhưng đã tái lập. Ngươi không dùng Linh Lực thì không thể làm lung lay được ta, kẻ phản bội.” (Vô Trần dùng Thần Thức truyền âm vào tai Bạch Thiên Phong, chỉ đủ cho kẻ đó nghe thấy).

Bạch Thiên Phong, bị chấn động mạnh, lùi lại nửa bước. Hắn thấy Vô Trần chỉ là một cái bóng mờ nhạt, nhưng lại mang theo một khí thế Hủy Diệt kinh hồn.

(Khoảng 800 chữ: Miêu tả chi tiết cuộc đối đầu bằng ý chí, sự chấn động của Bạch Thiên Phong và sự kiên định của Vô Trần. Nhấn mạnh sự khác biệt giữa tu vi thực tế và sức mạnh của Đạo Tâm.)

4. Lạc Băng Can Thiệp & Kế Hoạch Ẩn Nhẫn

Lạc Băng vội vàng chạy đến, lo lắng cho Vô Trần. Cô không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Lạc Băng: “Vô Trần! Mau dừng lại. Ngươi không được gây chuyện! Đây là thành Cửu Châu!”

Sự xuất hiện của Lạc Băng đã phá vỡ sự đối đầu. Bạch Thiên Phong nhận thấy Vô Trần không phải là người hắn có thể dễ dàng khuất phục ngay lập tức, và hắn không muốn lộ ra quá nhiều bí mật trước khi nhập học. Hắn hừ lạnh, thề sẽ trả lại gấp bội.

Bạch Thiên Phong: “Coi như ngươi may mắn. Ta sẽ nhớ rõ gương mặt này. Đến Học viện, ta sẽ dạy ngươi biết thế nào là quy tắc.”

Vô Trần không nói gì, chỉ nhìn vào Lạc Băng với ánh mắt phức tạp. Hắn không muốn kéo cô gái vô tội này vào mối hận kiếp trước của mình.

Vô Trần (Nội tâm): “Mặc Ảnh, ngươi vẫn là Mặc Ảnh. Nhưng ta không còn là kẻ dễ dàng tin người nữa. Lần này, ta sẽ dùng thân phận phàm nhân để xem Thiên Đạo bảo vệ ngươi đến mức nào. Ta sẽ không giết ngươi vội vã. Ta muốn ngươi phải chứng kiến sự sụp đổ của tất cả những gì ngươi đã phản bội để đạt được.”

(Khoảng 700 chữ: Mô tả hành động và suy nghĩ của Vô Trần khi Lạc Băng xuất hiện. Nhấn mạnh quyết định ẩn nhẫn và tận dụng thân phận mới để lên kế hoạch báo thù. Khí phách anh hùng và sự bi thương được hòa quyện khi hắn phải bảo vệ người mình quan tâm).

5. Khởi Điểm Mới & Lời Hứa Nghịch Thiên

Trên đường trở về, Lạc Băng lo lắng: “Vô Trần, người đó rất mạnh, lại có bối cảnh lớn. Ngươi không nên đối đầu…”

Vô Trần nắm lấy tay cô, truyền vào một luồng Linh Lực ấm áp trấn an. Hắn nhìn lên bầu trời xanh ngắt, nơi Thiên Đạo dường như đang vô tình quan sát.

Vô Trần: “Lạc Băng. Hắn không mạnh. Hắn chỉ là một kẻ giả dối được thế đạo chấp nhận. Ta đã hứa với chính mình. Lần này, ta không chỉ muốn phục thù cho bản thân, ta muốn giải thoát khỏi vòng luẩn quẩn của Luân Hồi và Thiên Đạo này. Ta sẽ bước vào học viện, không phải để theo đuổi quy tắc, mà để thay đổi quy tắc.”

Đây là lời tuyên bố đầu tiên của Vô Trần về con đường Nghịch Thiên của mình. Hắn quyết tâm không để mối hận ảnh hưởng đến sự tu luyện, nhưng sẽ sử dụng nó làm động lực để bước vào Học viện tu đạo (sự kiện của Chương 6).


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×