Sau biến cố ở thôn Tử Linh, Dạ Thiên cùng Nguyệt Dao rời đi, vượt qua rặng núi Tuyết Sơn, tiến về trung tâm đại lục – nơi học viện tu đạo lớn nhất, Linh Huyền Học Cung, tọa lạc giữa biển linh khí mênh mông.
Đó là nơi hội tụ hàng vạn tu sĩ trẻ, kẻ mang chí lớn, người mưu quyền, tất cả đều bước vào vì một mục tiêu: cầu đạo, cầu trường sinh.
Dạ Thiên đứng dưới bậc đá trắng của cổng chính, ngẩng nhìn tấm bia cổ ghi hàng chữ khắc sâu:
“Linh tại tâm, đạo tại người.”
Bên cạnh hắn, Nguyệt Dao mỉm cười:
— “Nơi này nghe nói tuyển chọn cực nghiêm, chỉ cần một tia lệch tâm cũng bị thải.”
Hắn khẽ gật:
— “Nếu lòng đã không dao động, thì đạo nào cấm được?”
Giọng nói ấy nhẹ, nhưng ẩn chứa sức mạnh kỳ lạ.
Từ xa, một nhóm tân sinh viên nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ. Dáng vẻ của Dạ Thiên quá khác — áo đen cũ, không đeo pháp phù, không mang lệnh bài, tựa như một người lạc vào cõi tu tiên.
Người kiểm tra linh căn tiến đến, tay cầm một viên ngọc sáng rực:
— “Tên?”
— “Dạ Thiên.”
— “Tu vi?”
— “Phàm nhân.”
Người kia nhướng mày:
— “Phàm nhân cũng dám tới Linh Huyền sao? Thôi được, đặt tay lên Linh Căn Thạch đi, ta xem ngươi có gì đặc biệt.”
Dạ Thiên lặng lẽ đặt tay. Viên ngọc lập tức phát sáng, trước là lam, rồi trắng, rồi đỏ — sau đó bùng nổ một luồng sáng vàng rực khiến cả quảng trường chấn động.
Tất cả đồng loạt ngẩng lên.
Người kiểm tra sững sờ, buông rơi viên ngọc xuống đất, miệng lắp bắp:
— “Nghịch… nghịch linh căn?”
Âm thanh ấy vang ra như sét đánh ngang tai.
Cả đám đệ tử xung quanh nhao nhao:
“Không thể nào! Nghịch linh căn là truyền thuyết, tồn tại từ thời thượng cổ!”
“Kẻ sở hữu nó từng bị Thiên Đạo giáng phạt, diệt cả tộc đó!”
Ánh mắt mọi người tràn đầy sợ hãi xen lẫn tham vọng.
Dạ Thiên siết chặt tay. Trong lòng hắn dấy lên một cảm giác kỳ dị — như thể chính trời đất đang dò xét hắn, ánh mắt vô hình từ hư không nhìn thẳng vào linh hồn hắn.
Một giọng nói mờ ảo vang lên trong tâm trí:
“Ngươi… vẫn chưa thoát được đâu.”
Hắn khẽ nhắm mắt. Từng tia ký ức đổ về: kiếp trước, chính “Nghịch linh căn” này khiến hắn bị Thiên Đạo đánh gục. Bởi nó không chịu quy phục quy luật của trời.
Nghịch linh căn — sinh ra để phá đạo.
Sau ngày đó, cả học viện dậy sóng. Tin tức về “tân sinh có nghịch linh căn” lan khắp các tông phái. Có người ngưỡng mộ, kẻ ghen ghét, nhưng phần nhiều là sợ hãi.
Hắn được xếp vào Lớp Cửu Huyền, nơi tập trung những kẻ dị tài. Ở đó, hắn gặp Tề Minh – kẻ tự xưng thiên tài đệ nhất học viện.
Ngay buổi đầu tiên, Tề Minh bước đến, nụ cười ngạo nghễ:
— “Nghe nói ngươi có nghịch linh căn? Thật vinh dự được đứng cùng một lớp với… ma chủ tương lai.”
Giọng hắn rỉa rói, khiến cả lớp cười vang.
Dạ Thiên không đáp, chỉ khẽ nhắm mắt.
Nguyệt Dao ngồi bên cạnh, nhỏ giọng:
— “Đừng để tâm, hắn nổi tiếng háo thắng.”
Hắn mở mắt, ánh nhìn lạnh như sương:
— “Không cần phải thắng kẻ nhỏ, ta chỉ thắng chính mình.”
Câu nói ấy khiến nàng khẽ ngẩn ra.
Thời gian trôi qua, hắn chăm chỉ tu luyện trong tĩnh thất. Linh khí nơi này dày đặc, nhưng với hắn, mọi pháp quyết đều trở nên tầm thường. Hắn không thể vận dụng những công pháp thông thường – vì linh lực của hắn tự phản ứng ngược lại, khiến cơ thể đau rát như bị xé toạc.
Một đêm, trong cơn thiền định, hắn cảm thấy linh khí trong người dao động mạnh, như có thứ gì đang muốn thoát ra.
Ánh sáng vàng lại trỗi dậy từ tim, lan khắp kinh mạch. Cơ thể hắn rung lên, mồ hôi toát ra từng giọt.
Đột nhiên, một giọng nói vọng lên trong tâm:
“Kẻ nghịch đạo không thể tu theo đạo của kẻ khác. Ngươi chỉ có thể tự tạo đạo của mình.”
Đó là giọng của Thiên Linh Hỏa – phần linh hồn cổ xưa trong cơ thể hắn, mảnh hồn từng bị phong ấn ở Luân Hồi Vực.
Hắn thì thầm:
— “Tự tạo đạo… là sao?”
“Hủy đi pháp của người, sinh ra pháp của mình. Khi ngươi thấu hiểu bản chất của sinh – diệt, ngươi sẽ không còn là kẻ bị ràng buộc.”
Câu nói ấy như sấm vang trong đầu.
Dạ Thiên hít sâu, quyết định mạo hiểm.
Hắn phá phong ấn trong đan điền, để linh lực trào ngược lên. Cả phòng rung chuyển, khí tức vàng cuộn xoáy, vẽ thành hình Luân Hồi Ấn giữa không trung.
Từ xa, các trưởng lão cảm nhận dị biến, vội lao đến.
Tề Minh cùng hàng chục đệ tử cũng kéo tới xem.
Cửa phòng bật tung. Ánh sáng chói lòa, Dạ Thiên đứng giữa, tóc bay tán loạn, áo rách nát, nhưng khí thế hừng hực.
Một trưởng lão hét lớn:
— “Ngươi dám tu pháp cấm?”
Hắn bình thản đáp:
— “Nếu pháp của các ngươi là cấm, thì đạo của ta sẽ là tự do.”
Hắn vung tay, ngọn Luân Hồi Hỏa bùng lên, đốt tan pháp trận trong nháy mắt. Mọi người đều bị chấn động lùi lại.
Người ta sợ hãi, nhưng cũng không thể rời mắt.
Hắn giống như một sinh linh từ thế giới khác, mang theo ánh sáng vừa thánh khiết vừa ma mị.
Tề Minh cắn răng, hét:
— “Ngươi không phải người, ngươi là ma! Ma đạo tái sinh!”
Câu nói ấy như một mồi lửa châm vào cơn cuồng loạn của đám đông.
Những kẻ yếu hèn cần một cái cớ để thỏa mãn nỗi sợ hãi của mình. Và “ma” là cái cớ hoàn hảo.
Hàng trăm người lập tức thi triển pháp thuật, tấn công hắn.
Hàng ngàn tia sáng lao tới, đan thành mạng lưới giết chóc.
Nguyệt Dao lao ra, hét lớn:
— “Dừng lại! Hắn không—”
Nhưng tiếng nàng bị nhấn chìm trong ầm vang.
Một khắc sau, ngọn lửa vàng bùng nổ.
Trời đất như vỡ ra.
Dạ Thiên đứng giữa tâm vụ nổ, ánh sáng bao quanh như thần thánh giáng thế.
Tất cả pháp thuật chạm vào hắn đều tan thành tro bụi.
Hắn không muốn giết, nhưng mỗi bước chân hắn đi, mặt đất nứt toác, không gian gợn sóng.
Trong ánh sáng ấy, giọng hắn vang lên:
“Các ngươi sợ ta vì ta không giống các ngươi. Nhưng chính nỗi sợ ấy mới là xiềng xích của đạo.”
Một trưởng lão quát:
— “Ngươi dám xúc phạm Thiên Đạo sao?”
Hắn khẽ nhắm mắt, mỉm cười:
— “Thiên Đạo ư? Nếu đó là công cụ để trói buộc con người, thì nó đáng bị diệt.”
Lời vừa dứt, trời chớp giật.
Một tia sét vàng giáng thẳng xuống người hắn.
Đó là Thiên Phạt — lời cảnh cáo đầu tiên từ cõi trên.
Nhưng hắn không né tránh.
Hắn mở rộng tay, đón nhận.
Sấm sét nhập thể, cơ thể hắn run rẩy, máu trào từ miệng, nhưng hắn vẫn đứng vững.
Trong khoảnh khắc ấy, linh hồn hắn vỡ vụn rồi lại tái hợp, ánh vàng lan ra khắp học viện.
Một dấu ấn mới xuất hiện sau lưng — Hư Linh Ấn, biểu tượng của kẻ nghịch thiên.
Nguyệt Dao chạy đến, ôm lấy hắn khi thân thể hắn sắp gục:
— “Dừng lại đi, đủ rồi!”
Hắn nhìn nàng, mỉm cười yếu ớt:
— “Chưa đâu… đây mới chỉ là khởi đầu.”
Ánh sáng tan dần, khói bụi lắng xuống.
Khi mọi người ngẩng lên, hắn đã biến mất.
Chỉ còn lại dấu cháy hình vòng luân hồi trên nền đất — nơi một kẻ mang linh căn nghịch thiên đã đứng, để thách thức cả đạo trời.