thiên đạo hồi luân

Chương 8: Thiên Tài Và Phế Vật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trên bầu trời Linh Huyền học cung, lôi vân vẫn chưa tan.

Ánh sấm chớp chồng chất như hàng vạn con rắn bạc, uốn lượn quanh mái điện cao ngất. Không khí đặc quánh mùi tro bụi và máu, nơi từng là quảng trường thí luyện nay chỉ còn lại hố sâu khổng lồ, ở giữa hố ấy, Dạ Thiên đã biến mất.

Nhưng không ai dám chắc hắn đã chết.

Trưởng lão Huyền Cốc – người chủ trì buổi thí nghiệm – khuôn mặt tái nhợt, tay vẫn run khi cầm chuỗi linh châu. Ông ta lẩm bẩm:

— “Nghịch linh căn… quả nhiên là điềm hung. Thiên Phạt giáng xuống học cung, nếu còn dung túng hắn, e rằng cả Linh Huyền sẽ thành tro.”

Tề Minh đứng phía sau, khuôn mặt đầy vẻ thỏa mãn.

Hắn nhặt lên một mảnh đá đen cháy sạm từ hố sâu, cười khẩy:

— “Kẻ như hắn mà cũng dám gọi là người sao? Ma vật đội lốt phàm nhân thôi.”

Một đệ tử bên cạnh lên tiếng:

— “Nhưng… nếu hắn còn sống—”

— “Nếu sống,” Tề Minh ngắt lời, “ta sẽ đích thân kết thúc hắn. Cả đời này ta không cho phép ai đứng trên ta.”

Hắn siết chặt mảnh đá, máu rỉ ra từ tay, ánh mắt lóe lên tia cuồng hận.

Trong khi đó, ở tận rừng sâu phía nam Linh Huyền, một thân hình loạng choạng bước ra từ khe đá. Mưa rơi tầm tã, gió cuốn lạnh buốt, nhưng người ấy vẫn đứng vững giữa màn đêm.

Đó là Dạ Thiên.

Hắn sống sót sau Thiên Phạt — điều mà ngay cả Thần Tiên cũng hiếm ai làm được.

Toàn thân hắn rách nát, huyết nhục bong tróc, nhưng trong tim vẫn còn ánh vàng leo lắt như ngọn đèn dầu chưa tắt.

Hắn gục xuống gốc cây, thở dốc, ngẩng nhìn trời.

“Thiên Đạo… vẫn chưa giết được ta.”

Trong mắt hắn không có sợ hãi, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đáng sợ.

Ánh chớp soi gương mặt nhuốm máu, đôi đồng tử như chứa cả hai cực sáng – tối của trời đất.

Hắn nhắm mắt, vận khí chữa thương.

Linh lực trong cơ thể không còn trôi theo kinh mạch như trước nữa – nó tự chuyển động theo đường xoáy kỳ lạ, tạo thành hình Luân Hồi trong đan điền.

Từng mảnh cơ bắp, từng giọt máu được tái tạo.

Sau một đêm, khi bình minh hé sáng, hắn mở mắt, cảm nhận dòng linh khí mới trong cơ thể — nó không thuộc về trời, mà thuộc về hắn.

Một tiếng gió nhẹ lướt qua.

Nguyệt Dao từ xa xuất hiện, áo ướt sũng, mắt đỏ hoe.

Nàng quỳ sụp xuống bên cạnh hắn, nghẹn giọng:

— “Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi… Ta tưởng ngươi đã—”

Hắn khẽ đưa tay chạm vai nàng:

— “Ta vẫn còn đây. Nhưng ta không thể quay lại Linh Huyền nữa.”

— “Ta biết. Họ đã phát lệnh truy sát ngươi. Cả mười tông phái đều xem ngươi là Ma Tu tái sinh.”

Dạ Thiên cười nhạt, nhưng trong nụ cười ấy chứa đựng nỗi đau hơn cả vết thương.

— “Họ sợ thứ họ không hiểu, như mọi kiếp trước giờ đều vậy. Thiên tài hay phế vật, cuối cùng cũng chỉ là danh do người đặt.”

Nguyệt Dao nhìn hắn, khẽ nói:

— “Nhưng trong mắt ta, ngươi không phải ma. Ngươi… chỉ là người không chấp nhận bị trói buộc.”

— “Nếu cả thế gian này đều sợ tự do, vậy để ta là kẻ duy nhất mang nó.”

Ba ngày sau, tin tức về “Nghịch Linh Giả” Dạ Thiên sống sót lan khắp đại lục. Các tông phái mở cuộc săn lùng, treo thưởng linh thạch vô số. Hắn trở thành kẻ bị cả thiên hạ thù ghét — phế vật nghịch thiên trong lời đồn.

Ở nơi hoang vu ngoài biên giới, Dạ Thiên cùng Nguyệt Dao ẩn náu trong hang núi.

Đêm nào nàng cũng lặng lẽ thắp lửa, nấu ít canh cỏ, còn hắn ngồi tĩnh tọa.

Dù yên bình, nhưng trong lòng nàng biết — hắn đang bước dần vào con đường không thể quay lại.

Một đêm nọ, hắn mở mắt, nhìn ngọn lửa leo lét trước mặt:

— “Dao, ngươi có bao giờ nghĩ… nếu một ngày ta thật sự trở thành ma, ngươi sẽ làm gì?”

Nàng khẽ đáp:

— “Nếu ngươi là ma, ta sẽ là người giữ ánh sáng cho ma ấy.”

Hắn im lặng, đôi mắt dịu lại.

Trong khoảnh khắc đó, ngọn lửa phản chiếu lên gương mặt hai người — một người mang vết sẹo Thiên Phạt, một người mang trái tim chưa từng đổi thay.

Rạng sáng, tiếng động vang từ ngoài hang.

Cả hai lập tức cảnh giác.

Một nhóm người mặc áo lam – đệ tử Linh Huyền phái – bao vây cửa hang. Dẫn đầu là Tề Minh.

Gió thổi tung áo hắn, ánh mắt lạnh như băng:

— “Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi. Kẻ phản đạo, hôm nay kết thúc.”

Dạ Thiên đứng dậy, ánh mắt không giận dữ mà chỉ lạnh nhạt như nước chết.

— “Ngươi đến đây vì danh, hay vì sợ?”

— “Vì danh? Không! Vì ngươi tồn tại, thiên hạ không có chỗ cho ta!”

Tề Minh tung tay, hàng loạt trận pháp sáng rực.

Hắn đã chuẩn bị từ lâu – bảy pháp trận, ba linh phù, hai bảo khí cổ.

Không gian rung chuyển.

Tề Minh hét lớn:

— “Thiên Phạt kiếm, trảm Ma Luân!”

Một đường kiếm ánh lam chém rách cả bầu trời, lao thẳng vào Dạ Thiên.

Dạ Thiên vẫn đứng yên.

Trong giây phút đó, hắn bỗng hiểu ra — mình không còn sợ đau, không còn sợ chết.

Nỗi đau thật sự là khi phải sống trong đạo của kẻ khác.

Hắn khẽ giơ tay.

Ngọn lửa vàng bùng lên.

Lưỡi kiếm lam sắc chạm vào ánh lửa, tan rã như muối trong nước.

Tề Minh sững sờ:

— “Không thể nào!”

Dạ Thiên bước lên một bước, mặt đất nứt ra.

Mỗi bước chân, linh lực tỏa ra hình vòng luân hồi.

Hắn khẽ nói:

— “Ta không còn là phàm, cũng chẳng là tiên. Ta là kẻ giữa sống và chết.”

Hắn vung tay, hỏa quang hóa thành biển lửa.

Trận pháp của Tề Minh bị nuốt trọn, tiếng nổ liên hồi.

Cả rừng núi rực sáng.

Nguyệt Dao hét lên:

— “Dạ Thiên! Đừng giết!”

Hắn dừng lại giữa biển lửa.

Ngọn gió nóng cuốn tóc hắn bay ngược ra sau, ánh vàng bao phủ quanh thân.

Hắn nhìn Tề Minh, giọng trầm:

— “Ngươi không đáng chết. Nhưng nhớ kỹ, thế gian này không có ‘Thiên tài’ hay ‘phế vật’. Có chăng, chỉ là kẻ dám nhìn thẳng vào đạo của chính mình.”

Tề Minh quỳ gục, ánh mắt ngỡ ngàng, miệng thốt không nên lời.

Cả nhóm đệ tử bỏ chạy tán loạn, sợ hãi trước sức mạnh vượt ngoài hiểu biết.

Dạ Thiên quay lưng, nhìn trời, nói nhỏ như độc thoại:

“Nếu thế gian này gọi ta là ma, thì ta sẽ là ma đầu đầu tiên dám yêu tự do.”

Nguyệt Dao đứng bên, khẽ nắm lấy tay hắn.

— “Ngươi sẽ bị toàn giới săn lùng.”

Hắn cười nhạt:

— “Vậy để họ đuổi. Còn ta… sẽ đi tìm chân lý của đạo.”

Từ ngày đó, Dạ Thiên trở thành bóng ma giữa trời đất.

Mỗi nơi hắn đi qua, kẻ ác bị diệt, dân nghèo được cứu, nhưng tu giới lại càng căm ghét hắn – vì hắn dám phá bỏ mọi quy tắc.

Hắn cứu người mà bị xem là ma.

Hắn phá đạo mà lại trở nên “đạo” hơn những kẻ nhân danh chính đạo.

Nguyệt Dao theo hắn không rời.

Hai người hành tẩu giữa núi sông, qua các vùng đất cấm, giải cứu sinh linh khỏi ách của Thiên Pháp, mỗi ngày, Dạ Thiên lại học được một điều mới – rằng Đạo không nằm trong lời dạy, mà trong lòng người.

Có đêm, hắn ngồi một mình bên suối, nhìn trăng phản chiếu.

Hắn khẽ hỏi chính mình:

“Thiên tài là gì? Phế vật là gì?”

Tiếng nước róc rách đáp lại.

Hắn mỉm cười, khẽ nói:

“Thiên tài sống vì danh. Phế vật sống vì đạo. Nếu thế, ta tình nguyện là phế vật.”

Đêm ấy, lần đầu tiên trong nhiều năm, hắn thấy bình yên thật sự.

Nguyệt Dao ngủ bên bếp lửa, hơi thở đều đặn.

Hắn khẽ nhìn nàng, trong mắt ẩn một chút dịu dàng.

Ánh trăng phản chiếu gương mặt nàng, mềm như nước.

Hắn thì thầm:

“Nếu có thể, ta chỉ muốn giữ được khoảnh khắc này… trước khi cơn bão thật sự kéo đến.”

Và quả thật, từ xa nơi chân trời, từng đợt sấm chớp lại lóe lên.

Bởi Thiên Đạo — không bao giờ để kẻ nghịch lại nó được yên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×