Thiên Đế Kiếm

Chương 106: Chương 107


trước sau

Giờ Dậu . Kiếm Tiên Thành . Ngày thứba, trước ngày cuối tuần hai canh giờ .

Bang Hàn Thuỷ đang phải chống đỡ rấtvất vả . Người của Thái Nhật khá đông . Cảnh chém giết hỗn loạn đang tràn ngậpthành Bắc . Các vị trưởng lão biết chuyện này những vẫn để yên, chẳng ai dại gìmà động vào chúng nó lúc này . Vả lại , hai đứa cắn xé nhau sẽ chỉ có lợi chocác vị, bang nào có thắng đi chẳng nữa cũng sẽ bị tổn hại, vậy nên cho dù HànThuỷ được hay Thái Nhật được thì cũng hay cho Kiếm Tiên Thành cả .

Phương Thác vung đao, xẻ đôi ngườimột tên, hắn gào lên với Tứ Cát :

-Cố gắng đừng để chúng nó vào HànGia !

-Biết rồi !

Tứ Cát cũng đang điên cuồng chiếnđấu . Bọn Thái Nhật đông quá thể ! Không hiểu sao mà chúng lấy đâu ra lắm ngườithế ?

Một mũi tên bay thẳng vào cánh tayTứ Cát, hắn đau đớn rồi quỵ xuống .

Phương Thác nhìn thấy một bóng ngườivới cây cung biến đi mất trong đêm tối .

Phương Thác chạy lại rồi đỡ lấy TứCát :

-Không sao chứ ?

Phương Thác thấy mũi tên có rỉ ramột chất màu xanh, mũi tên đã được tẩm độc . Hắn nói :

-Mày bị trúng độc rồi ! Phải về thôi!

-Không sao ! Em tự lo được !

Tứ Cát niệm thuật, bàn tay của hắnđổ ánh sáng xanh lè, Tứ Cát đắp tay vào vết thương, chất độc dần được rút rangoài hết .

-Mày dùng được Mộc thuật à ? –Phương Thác hỏi .

-Học mót được của bọn giang hồ cả .May đây chỉ là một chất độc bình thường .

Phương Thác không có thời gian đểnghĩ, hắn vừa kịp đưa thanh đao lên , đỡ lại cú chém kiếm của một tên Thái Nhật. Phương Thác bẻ đao xuống, rồi đâm thẳng vào bụng tên Thái Nhật .

-Đứng dậy đi ! – Phương Thác nói .

Tứ Cát vùng dậy rồi lại chiến đấutiếp .

Phương Thác đang bị vây thì mộtluồng lửa lớn phá tan vòng vây đó . Hắn quay lại thì thấy Dư Nhận .

-Mày biến đi đâu vậy ? – Phương Thácgiận dữ .

-Thở không ra hơi ở bên kia, ông anhạ !

Trong ánh lửa, Phương Thác có thểthấy cái vết lằn đỏ mờ mờ trên ngón tay của Dư Nhận .

“ Vì kéo cung ư ? “ .

Phương Thác mím môi lại .

Có phải thằng Dư Nhận vừa bắn cungkhông ?

Tạm thời gạt chuyện đó sang một bên,Phương Thác lại chiến đấu tiếp .

Bỗng nhiên có một kẻ từ trong TháiNhật lao ra, thanh kiếm trên tay hắn đi tới đâu là người chết đến đó . PhươngThác chạy ra cản lại .

Phương Thác thấy mái tóc trắng,chiếc mặt nạ đầy gai, xích kêu lách cách trên người . Tên đó vung kiếm, PhươngThác đỡ lại nhưng không thể chịu nổi đòn, hắn văng ra .

Dư Nhận và Tứ Cát chùn bước khi thấytên này .

Đó là người trong Ngũ Thái .

Tên sát thủ nói :

-Bọn Hàn Thuỷ yếu nhớt như vậy sao ?

Phương Thác biết có thêm Dư Nhận vàTứ Cát thì cũng không phải là địch thủ của tên này , hắn quá mạnh .

Song Phương Thác cũng đã thở phàođôi chút . Lão béo An Dương với thanh đao trên vai đã bước ra, trông thấy lão,bọn Thái Nhật khiếp vía, không tên nào dám tiến lên .

-Lão già An Dương hả ? – Tên đeo mặtnạ nói .

-Là tao , khoẻ chứ , Hiểu Minh ?

-Vẫn khoẻ, và tôi cảm thấy đủ khoẻđể giết lão .

-Vậy sao ? Mày tự tin quá đấy, HiểuMinh ạ !

-Tất nhiên, lão nên hiểu vì sao cómột mình tôi ở đây . Giờ này, Hàn Gia của các người đã bị chúng tôi chiếm rồi !

An Dương cười sằng sặc :

-Ở trong đó, đã có sự đón tiếp nồnghậu của bọn tao rồi ! Mày nên lo cái mạng mày đi thì hơn !

Hiểu Minh cười :

-Tôi phải nói câu ấy mới đúng, tôikhông còn là Hiểu Minh của năm năm trước nữa !

Hiểu Minh lao đến, thanh kiếm trêntay hắn bổ xuống, nhưng thanh đao của An Dương đã chặn lại :

-Năm năm trước, mày chỉ là một thằngyếu đuối …

…năm năm sau, mày vẫn là một thằngyếu đuối thôi, Hiểu Minh ạ !

An Dương niệm thuật , thanh đao củalão rực sáng, mặt đất Kiếm Tiên Thành như có động đất .



Khi đó, ở trong Hàn Gia .

Ba người trong Ngũ Thái dẫn đầu mộtnhóm Thái Nhật đi vào Hàn Gia . Suốt dọc đường, chúng không gặp bất cứ mộtngười gia nhân nào trong Hàn Gia cả .

Một tên lùn nói :

-Hình như bọn chúng đã có sự chuẩnbị thì phải ?

-Có lẽ vậy . – Một người khác trongtrong Ngũ Thái đáp .

Đám người đi được một lúc thì thấyhai ông già đang ngồi đợi . Một người gầy gò còm nhom, còn người kia thì mặtmũi vuông vức hết sức phong độ .

-Hai lão già này ở đây thì mệt rồiđây ! – Một người trong Ngũ Thái nói .

Lăng Khê quay ra, cười với tên lùntịt :

-Hiết Tông đấy à ? Lâu lắm không gặp!

Hiết Tông đáp lời :

-Hai ông già vẫn còn thư thái nhỉ ?

-Tao vẫn thế ! – Lăng Khê cười – Màycoi vậy cũng lớn rồi đấy !

Hiết Tông cười :

-Lớn rồi, và trưởng thành rồi, ônggià ạ !

Cả đám Thái Nhật bao vây lấy LăngKhê và Tử Khách .

-Thời của Hàn Thuỷ hết rồi ! – HiếtTông nói .

Tử Khách cười :

-Mày nghĩ là đám trẻ ranh Ngũ Tháichúng mày đủ đấu với tao sao ? Hiết Tông ?

-Mấy lão già các người nên chuixuống lỗ đi là vừa ! Để dành phần cho con cháu đi !

Lăng Khê rút cây Pháp Trượng ra ,một vòng lửa lớn bao quanh người ông và bùng phát mạnh mẽ .

-Đám con cháu ngu lâu thì bọn taochết làm cái gì ? – Tử Khách cười .



Lão già Khuất Bá mở toang cửa mộtcăn phòng .

Bên trong là một bàn thờ khá lớn .Căn phòng này là nơi Ngài Hàn thờ các vị tổ tiên trong gia tộc Hàn Thuỷ . Mỗitháng một lần, ngài lại đến đây để thắp hương khói .

Khuất Bá nhìn rồi cười :

-Hàn Thuyên à ! Ngươi sắp hết thờirồi ! Hàn Thuỷ sẽ bị tiêu diệt !

Khuất Bá đi vòng quanh cái bàn thờrồi nói :

-Dòng máu Hàn Thuỷ cái gì ? Ta ghêtởm cái thứ bẩn thỉu Uất Hận Thành ! Ta ghê tởm ngươi ! Hàn Thuyên, ngươi đượclắm ! Ngươi đã hạ nhục ta ! Ngươi đã cướp đi niềm hạnh phúc của ta ! Có thểngươi đánh ta, chửi mắng ta, ta cũng không quan tâm ! Vì chúng ta đã là anh em! Nhưng ngươi biết không ? Ta hận ngươi vì ngươi đã đánh cắp niềm hạnh phúc ấy! Ta suốt đời không bao giờ tha thứ cho ngươi !

Khuất Bá cười như điên như dại :

-Và đây sẽ là cách trả thù ! Ta sẽđập nát cái bàn thờ này ! Nỗi nhục lớn nhất của một đời người là bàn thờ tổ bịphá ! Ngươi có chịu được nỗi nhục này không ? Hàn Thuyên ?

Khuất Bá lùi ra xa, lấy Pháp Trượng,vận một quả cầu lửa .

-Dừng lại đi !

Một giọng nói vang lên, Khuất Báquay lại đằng sau .

-Là cô ? – Khuất Bá hỏi .

-Là tôi . – Người này trả lời .

Một người phụ nữ, đứng tuổi, nhưngvẫn rất đỗi xinh đẹp với bộ quần áo màu xanh .

Hàn phu nhân .



Khuất Bá đang đứng trước Hàn phunhân . Hai người đối mặt nhau, đôi mắt của Khuất Bá thì nóng như lửa và bị kíchđộng . Còn mắt của Hàn phu nhân thì lạnh băng .

-Tôi tưởng rằng cô đã đi tới PhạtMộc Trường rồi cơ mà ? – Khuất Bá hỏi .

-Đi mãi rồi cũng phải về thôi .Nhưng làm sao anh biết được chuyện đó ?

Khuất Bá cười sằng sặc :

-Tất nhiên là tôi biết được chuyệnđó từ một người trong Hàn Thuỷ rồi .

“ Nội gián “ – Hàn phu nhân nghĩngay .

-Chúng ta là những người bạn… – Hànphu nhân từ tốn nói – …anh hãy ngừng ngay việc làm của mình lại đi . Gây chiếnchẳng đem lại kết quả tốt đẹp gì cho ai cả…

Khuất Bá cắt lời :

-Khoan ! Cho tôi đính chính lại mộtchút nhé ! Đã từng là những người bạn ! Phụng Dương ạ ! Đã từng là bạn chứkhông phải là bạn !

Hàn phu nhân nói :

-Đã từng , đúng . Chúng ta đã từnglà những người bạn . Vậy tại sao bây giờ chúng ta không phải là bạn ?

Khuất Bá gầm lên :

-BẠN À ?

Khuất Bá đi vòng quanh chiếc bànthờ, rồi nói :

-Cái thứ Hàn Thuỷ này là đồ cặn bã !Cô hiểu không hả Phụng Dương ? Hàn Thuyên đến, tôi đã giơ cánh tay của mình racứu hắn ! Tôi đã mở lòng thu nhận hắn ! Để rồi hắn đã phản bội tôi !

-Hàn Thuyên đã phản bội anh điều gì?

Khuất Bá cười giần giật, lão đến gầnHàn phu nhân :

-Cô quên rồi sao Phụng Dương ? Cô cóhiểu cái cảm giác bị phản bội là như thế nào không ?

Hàn phu nhân nói :

-Mỗi người đều có sự lựa chọn riêngcủa mình , anh không thể ôm hận suốt đời chỉ vì lý do đó !

-Không thể à ? – Khuất Bá quát – Côbiết vì sao tôi căm hận Hàn Thuyên như vậy không ? Là vì cô ! Phụng Dương !Chính cô đã làm tôi phải thống khổ !

Hàn phu nhân thở dài .

Câu chuyện của ba mươi năm trước .Bà vẫn còn nhớ nó mãi .

-Tuy nhiên… – Khuất Bá cười – …nóidông dài mãi cũng đã thành chán . Nước mắt cũng đã không chảy nữa rồi .

Khuất Bá cầm thanh pháp trượng lên,lão luyện thuật :

-Thiên Niên Thổ Thuật ! Động ThổThiên Thu !

Mặt đất dưới chân Hàn phu nhân rungđộng và xuất hiện những vết nứt .

-Tôi đã đổi ý… – Khuất Bá nói –….tôi sẽ giết cô , đó chính là cái giá mà Hàn Thuyên phải trả !

Những vết nứt lở toác ra , đất đábắn lên không trung rồi đổ ụp xuống người Hàn phu nhân .

Nhưng đằng sau bụi mù là ánh lửachói loà, bao quanh Hàn phu nhân lúc này là một vòng pháp chú bằng lửa bảo vệ .

Khuất Bá cười :

-Lâu rồi ta không còn được xem ThánhDiệt Phụng Dương trình diễn .

Hàn phu nhân nói :

-Anh hận Hàn Thuyên như vậy sao ?

-Đúng , hận đến mức tôi muốn giết kẻmà hắn yêu thương nhất…

…và cũng là người mà tôi yêu thươnghơn cả .

Khuất Bá tung cây Pháp Trượng củamình lên, đầu gây gậy là một khối sắt đúc hình đầu rồng . Toàn thân cây gậy nàyphủ một lớp pháp chú màu nâu .



Giờ Dậu . Thành Tây Tổ Long .

Vẫn như thông lệ, Hà Gia Đoàn vàThất Hiền Sứ Giả lại ngồi xem hát .

Tuy vậy, chỉ có Hà Gia Đoàn mới làngười đang thực sự nghe hát, còn Thất Hiền Sứ Giả thì lo lắng không yên, cáimặt ngựa của lão xị ra trông hết sức khó coi .

Rồi như không chịu nổi cái vẻ khinhkhỉnh đến đáng ghét của Hà Gia Đoàn, Thất Hiền Sứ Giả tức giận :

-Hà đệ, đệ có chắc là Khuất Bá sẽlàm nên chuyện không vậy ?

Hà Gia Đoàn không để ý tới những lờiđó, lão vỗ đùi :

-Hát hay lắm !

Thất Hiền Sứ Giả cảm thấy hành độngđó thật là một xúc phạm đến dòng máu Hoàng Đế của lão .

Nhưng Gia Đoàn nói ngay, kẻo vị SứGiả sôi máu lên :

-Huynh yên tâm !

-Đệ bảo ta yên tâm sao được ? HànThuỷ mạnh hơn Thái Nhật nhiều, kể cả có gửi thêm người tới Kiếm Tiên Thành thìcũng vậy , sao có thể chống lại được ba lão già của Hàn Thuỷ chứ ? Chẳng lẽ đệkhông hiểu Hàn Thuyên và ba lão già đó đã gần như làm chủ toàn bộ thiên hạ nàyhay sao ?

Gia Đoàn cười :

-Vậy là Võ huynh không nắm chắc vềKhuất Bá rồi !

-Sao ?

Gia Đoàn nói :

-Người hận Hàn Thuyên nhất là KhuấtBá, mượn tay lão già đó để tiêu diệt Hàn Thuỷ là hợp lý nhất !

-Nhưng…

-Huynh đã từng tham gia quân độichưa ?

Thất Hiền Sứ Giả hơi thẹn, một ngườinhư lão, thì chỉ lo chuyện làm việc công văn mà thôi . Thời Đại Hỗn Loạn, lãovẫn còn là một tay vô danh tiểu tốt cơ mà .

-Huynh có biết Kiếm Tiên Thành tồntại được đến ngày nay là nhờ ai không ?

-Hình như…

-Nhớ ra rồi đấy ! Bộ ba đó chính làba người mạnh nhất Kiếm Tiên Thành . Hàn Thuyên Sát Thủ, Thanh Long Kiếm vàKhuất Bá . Thanh Long Kiếm thì đã rời bỏ Kiếm Tiên Thành , một nhân vật khá bíẩn, cái này không biết thì còn được, chứ chẳng lẽ huynh lại không hiểu Khuất Bálà người thế nào sao ?

Thất Hiền Sứ Giả nhớ lại, quả thựclà lão chỉ nghĩ tới cái tiếng xấu của Khuất Bá mà quên hẳn Khuất Bá hai mươinăm trước là người thế nào .

Gia Đoàn nói :

-Đừng nói là đệ, đến cả những vị cótiếng trên đại lục này như các vị Ẩn Giả hoặc người của Ngũ Hành Tộc cũng chưađủ khả năng để lấn át Khuất Bá đâu . Thái Nhật đi xuống, người ta sẽ khinh bangchủ, nhưng tại sao đệ và những bang chủ khác vẫn nể Khuất Bá ?

Gia Đoàn nhấp một ngụm rượu :

-Khuất Bá đã là tổng chỉ huy đạoquân Pháp Sư Kiếm Tiên Thành, đạo quân thiện chiến nhất , có đủ khả năng để đấuvới đội quân chết chóc Uất Hận Thành . Không có đạo quân ấy trong Ngày Của SựKết Thúc, Kiếm Tiên Thành đã không còn tồn tại .

Thất Hiền Sứ Giả thở mạnh, lão nói :

-Quả thực, ta đã quên mất ông ta làngười thế nào…

-Trong thiên hạ bây giờ, kẻ giếtđược Khuất Bá chỉ có Hàn Thuyên…

…và kẻ giết được Hàn Thuyên cũng chỉcó Khuất Bá .

Hà Gia Đoàn nốc một ly rượu để nói :

-Vậy nên, Khuất Bá sau này sẽ là mộtcon bài chủ lực của đệ . Không có ông ta, giấc mộng của đệ khó thành . Hiệntại, để Thái Nhật thắng Hàn Thuỷ là hơi khó, nhưng có lẽ sẽ có chút cơ maychăng ?

-Ông ta đã có công lớn như vậy rồi,sao cuối cùng lại thành ra đổ đốn bê tha như vậy ?

Hà Gia Đoàn cười :

-Câu chuyện tình yêu ba mươi nămtrước . Rất đau khổ và đẹp đấy ! Đệ cũng không thể cầm lòng được khi nghe câuchuyện này . Ôi, thống khổ lắm ! Thống khổ lắm !

Thất Hiền Sứ Giả có thể cảm nhậnđược cái nét nhạo báng trong cách nói của Hà Gia Đoàn nên lão cũng chẳng nghĩlà câu chuyện tình ấy lại đẹp đẽ gì trong con mắt của Hà Gia Đoàn .

-Chuyện tình ?

-Người vợ của Hàn Thuyên tên làPhụng Dương, một pháp sư nổi tiếng trong thời kỳ Đại Hỗn Loạn, cô ấy được gọilà Thánh Diệt . Khuất Bá có thể trên cơ Phụng Dương một chút, nhưng bảo KhuấtBá giết được Phụng Dương thì chắc là trời đất hỗn loạn mất .

-Vậy thì lại chuyện tình tay ba chứgì ?

Hà Gia Đoàn cười :

-Có thể nói là như vậy !



Khuất Bá vung cây pháp trượng vàniệm thuật :

-Thiên Niên Thổ Thuật ! Hoang LongSát Thần !

Hàn Gia rung động , mặt đất đang lêncơn co giật từng hồi khiến người ta đứng không vững .

Rồi một trận lũ đất đá và cát nổilên thành đợt sóng, bao lấy toàn bộ không gian xung quanh Hàn phu nhân, nó dồnự lại thành đống trên không trung rồi đổ vật xuống .

Mặt đất nát nhừ sau cơn chấn độngvừa rồi, thấy có lẽ còn chưa đủ, Khuất Bá niệm tiếp :

-Sát Thần !

Mặt đất lại rung lên, đất đá, cátnhư thêm sức nặng, nó đè xuống làm mặt đất sập thành một hố rất lớn ở giữa .Mặt đất còn không chịu nổi, huống hồ là người thì tan xương nát thây .

Nhưng đất đã lại rung chuyển thêm,cái hố sập xuống ban nãy nổ tung, bật ra bên trong là những vòng pháp chú lửađỏ rừng rực .

Hàn phu nhân vẫn bình an vô sự, cóđiều tay bà hơi tấy đỏ lên vì phải dồn nén chân khí chống đỡ đòn vừa rồi củaKhuất Bá .

-Cô vẫn còn mạnh mẽ đấy nhỉ ? PhụngDương ?

Hàn phu nhân không lấy gì làm vui vẻlắm trước lời khen ngợi đó của Khuất Bá . Vai hơi ê ẩm một chút, nhưng Hàn phunhân vẫn từ tốn nói :

-Chưa quá muộn để thay đổi quyếtđịnh đâu .

Khuất Bá cười sằng sặc :

-Ồ ! Trước đây tôi cũng đã từng nóicâu đó rồi, nhưng cô đâu có thay đổi quyết định ?

Khuất Bá lầm rầm trong miệng :

" Nhâm , Mậu , Kỷ , Tân, Bính ,Ất, Quý " .

-Thiên Niên Thổ Thuật ! Súc ĐịaThuật !

Hàn phu nhân không kịp phản ứng .Mặt đất dưới chân bà nhão ra như bùn, lôi tuột bà xuống, rồi nó lại rắn chắcnhư ban đầu . Bây giờ nửa thân người Hàn phu nhân bị chôn chặt trong mặt đấtcứng .

-Tôi sẽ trả lại những thứ mà cô đãgây ra cho tôi ! - Khuất Bá gào lên .

-Vậy anh không tự hỏi mình đã gây ranhững gì cho chúng tôi ?

Khuất Bá nheo mắt :

-Cái gì ?

-Mấy năm trước, anh đã dồn cả giađình tôi vào bước đường cùng . Anh còn nhớ bát cơm mà tôi đã phải quỳ xuốngtrước mặt anh để xin cho những đứa con của tôi chứ ?

Khuất Bá cười giần giật, lão chẳngnói năng gì nữa, cây pháp trượng trên tay lão quay một vòng :

-Lưu Thạch Trận !

Những tảng đá đủ mọi kích cỡ từ dướiđất nổi dậy và hung hăng như một lũ cá mập, bắn tít lên không trung rồi đổ ụpxuống ngôi nhà thờ tổ .

Ngôi nhà thờ tổ tiên của Ngài Hàn đãbị phá .

-Xem ra nói chuyện không thể giảiquyết vấn đề rồi . - Hàn phu nhân nói.

Khuất Bá lại điều khiển thạch trận,những hòn đá lao như tên bắn xuống Hàn phu nhân .

Quanh người Hàn phu nhân rực lên mộtánh sáng xanh dịu, những khe nứt trên mặt đất xuất hiện, trồi ra từ trong nhữngkhe nứt đó là dòng nước khổng lồ, đập nát những hòn đá đang lao xuống .

Khuất Bá cười :

-Thổ trị Thuỷ , nhưng tôi quên mấtlà đối với một Pháp Sư như cô thì điều đó không có ý nghĩa gì cả .

Hàn phu nhân lạnh lùng niệm thuật :

-Nhân Niên Hoả Thuật ! Khai ThiênThuật !

Một dòng lửa lớn xoay quanh cánh taycủa Hàn phu nhân, nó lượn lờ vẻ như vô hình yếu ớt .

Khuất Bá trố mắt nhìn rồi thở dài :

-Ôi trời ôi...

Hàn phu nhân niệm một tràng khôngngừng nghỉ :

" Ất, Giáp , Bính, Đinh, Mậu,Canh, Kỷ, Nhâm, Ất, Kỷ, Tân, Giáp, Canh, Nhâm, Mậu, Nhâm, Kỷ, Giáp, Canh, Tân,Nhâm, Ất, Kỷ, Bính, Đinh, Canh, Đinh, Bính, Mậu, Kỷ . " .

Khuất Bá toát mồ hôi :

-Tệ thật ! Tệ thật ! Tôi không ngờcô lại dùng tới cái này !

Cây pháp trượng trên tay Khuất Báchống xuống đất, mặt đất lở toác, bao quanh lấy lão già này thành tầng lớp dày,khít lại với nhau , kiên cố, đến cả một con kiến cũng không thể chui vào được .

Bầu trời trên Kiếm Tiên Thành đangđen ngòm bỗng dưng xoắn lại, những cuộn mây xoay quanh một điểm sáng chói loàmàu đỏ .

...

Lão béo An Dương thở hồng hộc, thanhđao của lão kéo lê trên mặt đất, đã lâu rồi không chiến đấu nên giờ cảm thấymệt mỏi là phải . Thằng chó con Hiểu Minh này trông vậy mà giờ cũng mạnh kinhkhủng .

Hiểu Minh cũng mệt mỏi, nhưng quacái mặt nạ sắt, hắn vẫn cười :

-Thời của của các lão già đã hếtrồi, chấp nhận cái chết đi !

-Bọn chảy dãi chúng mày còn non nớtlắm à !

Bỗng An Dương giật mình bởi tiếngsấm chớp nổ, lão ngước nhìn lên, một chấm sáng màu đỏ chói chang ở trên Hàn Gia.

-Ai chà ! - An Dương thở dài - Thếnày thì phải xây lại cái sân nhà rồi !

An Dương đã quên mất điều tối kỵ làphải tập trung khi đang có chiến trận . Và Hiểu Minh đã chớp thời cơ, hắn laovút đi như sao băng, đâm kiếm nhằm thẳng cái bụng to khệ nệ của lão An Dương .

Tuy nhiên, trước khi tới đích chiếnthắng, Hiểu Minh chỉ kịp thấy một nụ cười trên gương mặt lão béo , hắn hiểungay chuyện gì sẽ xảy ra .

Như đã chuẩn bị sẵn, và đợi con mồitới, thanh đao trên tay lão An Dương rực sáng từ lúc nào . Hiểu Minh đã nhầmkhi lao vào lão béo này . Rõ ràng kinh nghiệm của lão An Dương vẫn là hơn hẳn .Chẳng qua lão béo này giả vờ lơ đãng, trong khi lão vận toàn lực vào thanh đạiđao, và đúng như ý định của An Dương, Hiểu Minh đã ham hố tiến tới .

Thanh kiếm trên tay Hiểu Minh vỡnát, nhưng dù sao thì trước khi trở thành phế vật nó cũng đã giúp hắn không bịtàn phế toàn thân . Hiểu Minh bị văng một đoạn, đâm sầm vào bức tường . Khôngbiết xương cốt của Hiểu Minh có vấn đề gì không chứ nhìn cái bức tường nứt toácsau lưng hắn đã thấy hãi rồi .

An Dương chống thanh đại đao xuống đất,cười :

-Thái Nhật của bọn bay tận số rồi !

Hiểu Minh nhìn quanh, quả đúng lànhư vậy . Bọn Thái Nhật đã chết gần hết , đã thế, ba đứa Phương Thác, Tứ Cát,Dư Nhận đều đang bao vây lấy hắn .

-Mày cũng đừng nên nghĩ nhiều quá vềthằng già Khuất Bá nữa ! - An Dương cười - Mày có biết cái chấm sáng đằng kialà gì không ?

An Dương chỉ tay, Hiểu Minh nhìntheo hướng đó, mặc dù khá là tò mò muốn biết cái chấm sáng ấy là gì nhưng hắnkhông hỏi, cũng không nói .

-Đó là Khai Thiên . - An Dương cười- Đừng nói là tao ! Ngay cả ông bạn già Hàn Thuyên đáng kính của tao cũng khôngchịu nổi đòn đấy đâu nhóc ạ ! Vậy nên, cái xác của thằng già Khuất Bá nhà màysẽ nát nhừ đến độ phải dùng xẻng mà xúc đổ vào quan tài đấy !

Hiểu Minh thở dài .

-Kế hoạch thất bại mất rồi !

...

Trong khi đó .

Lão già Tử Khách ngước nhìn lên, cáichấm sáng đỏ choé ấy làm lão hơi rợn .

Ông già Lăng Khê thì đang mải đánh,lâu rồi không đánh nên lão hăng máu không chịu được . Tử Khách nhắc :

-Này ! Khai Thiên rồi đó !

Lăng Khê cười rần , ngọn lửa trêntay lão vung đi khắp mọi nơi, bọn Thái Nhật cứ thế mà chạy dài :

-Đã quá ! Đã quá ! Mà cái gì cơ ?

-Khai Thiên ! Hiểu chưa ?

-Cái gì "khai thiên" ?

Tử Khách vò đầu về sự ngu lâu độtxuất của lão già Lăng Khê này :

-Khai Thiên ! Muốn chết à ?

Lăng Khê ngớ người ra một lúc rồinhìn lên bầu trời, lão hốt hoảng :

-Không phải chứ ? Cái nhà thờ tổ thìsao ? Chẳng lẽ Hàn phu nhân nhà ta muốn phá tung cả cái thành này lên à ?

Tử Khách lắc đầu :

-Chịu ! Đang lúc đánh nhau thì khôngcó mồ mả bố con gì hết ! Chạy khỏi đây, hoặc là chết không có chỗ chôn !

Hiết Tông nghe hai lão già này nóichuyện với nhau, đồng thời nhìn lên cái chấm sáng đỏ choé trên bầu trời nênphần nào cũng đoán ra cơ sự .

Hiết Tông nói :

-Việc hôm nay không thể giải quyếtđược rồi , mấy lão già ! Gặp lại sau nhé !

An Dương và Lăng Khê cũng chẳng cóthời gian đâu mà đôi co với thằng ranh con này , vì không nhanh chân lên là hailão sẽ chết không toàn thây .

Trên đường chạy, một tên đi cạnhHiết Tông hỏi

-Sao lại chạy ?

Hiết Tông trả lời :

-Gặp phải thú dữ !

-Là sao ?

-Cái chấm sáng ấy là đòn Khai Thiên,nếu ngươi muốn chết an lành thì hãy chạy cho nhanh lên, đừng có hỏi nhiều nữa !

...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!