Đã quá Giờ Dậu . Kỳ Bàn Cổ, ĐiệnPhật, ngày thứ ba trước ngày cuối tuần hai canh giờ .
Tam Thích Đại Sư đã đổ gục xuống .
Hàn Ngọc mở to đôi mắt ra nhìn .
Kế Đô đã không còn sự lựa chọn nàokhác .
Hoặc là Tam Thích Đại Sư chết, hoặclà Hàn Ngọc chết . Mặc dù Tam Thích Đại Sư đã cứu Kế Đô, nhưng Hàn Ngọc quantrọng với anh hơn . Đành phải mang cái tiếng bất nghĩa vậy, đằng nào lựa chọnthì cũng chết cả .
Ở đời, không phải cái gì muốn làđược .
Không ai cho ta hạnh phúc .
Mà ta phải tự đi tìm lấy, chà đạplên những giấc mơ của ai khác để tìm tới những giấc mơ của riêng ta .
Tam Thích Đại Sư há miệng, thở hồnghộc, đại sư không trách Kế Đô . Đó là con người, có con người thì mới có giáolý của Phật . Thế gian này ai cũng tốt cả thì không còn gọi là tốt nữa .
-Xin lỗi , đại sư ! - Kế Đô nói -Tôi không còn sự lựa chọn nào khác !
-Thí chủ...- Đại Sư thở dốc - Tôihiểu mà !
Vô Ảnh như đã thoả mãn, hắn cườisằng sặc, rồi thả Hàn Ngọc ra .
-Mày hành động đúng rồi đó , Kế Đô à!
Hàn Ngọc chạy bổ tới Tam Thích ĐạiSư, việc đầu tiên cô làm là cho Kế Đô một cái tát lên mặt .
-Huynh là đồ khốn nạn ! Huynh khôngbiết chữ bất nghĩa là gì à ?
Kế Đô không nói gì cả .
-Cô không nên làm vậy , Hàn Ngọc ạ !- Vô Ảnh cười rủng riểng - Nếu hắn không làm vậy thì cái cổ họng xinh xinh củacô không thở được nữa đâu !
Đôi tay của Hàn Ngọc thấm ướt máu từbụng Tam Thích Đại Sư . Cô ôm lấy Đại Sư mà khóc .
Kế Đô không có hơi đâu mà nhìn cáicảnh xúc động ấy làm gì cho mệt .
Cái mục tiêu chính là ở trước mắtkia .
-Xem chừng ra đánh nhau được rồi ! -Vô Ảnh cười .
Lần này thì Vô Ảnh đã xài tới đồchính . Thanh kiếm buộc vải trắng trên lưng hắn nện mạnh xuống đất .
-Tao muốn đấu lại một lần nữa vớimày, Kế Đô ạ ! Tao muốn cho mày thấy rằng, tao thật sự là mạnh hơn mày nhiều !
Kế Đô đứng dậy, anh cởi bỏ chiếc áokhoác ngoài, để lộ ra một cơ thể buộc đầy vải đen bốc mùi lá thuốc .
-Ai dà ! - Vô Ảnh cười - Muốn dùngVạn Huyết Kiếm hả ? Mày muốn chơi đến cùng đấy hả ?
Chẳng nói chẳng rằng, Kế Đô và VôẢnh cùng tiến lại gần, bước chân gấp gáp hơn, nhanh hơn, và chuyển thành bướcchạy, hai đôi chân rầm rập trên nền Điện Phật lao vào nhau .
Thanh Hắc Kiếm trên tay Vô Ảnh bổxuống, những lưỡi đao trắng lóa pha chút màu đỏ của máu bật ra từ tay Kế Đô đỡlại .
Vô Ảnh nghiến thanh kiếm xuống, hắnghé sát mặt lại gần Kế Đô, cái gương mặt trơ ra với mái tóc đen trắng lẫn lộn :
-Sẵn sàng để chết chưa ?
Kế Đô gằn giọng :
-Tao sinh ra là để đập chết con chócái như mày !
Vô Ảnh gật gù :
-Con chó cái...ừ...để xem nào... bốmày đây cũng thích lắm !
Vô Ảnh niệm thuật trên cánh tay cònlại, không gian xung quanh Kế Đô chuyển thành từng đợt sóng lao vào người anh .
Kế Đô lui lại về phía sau, nhưngđồng thời Vô Ảnh cũng lao tới .
Hàn Ngọc đã nhìn rõ đòn vừa rồi . Vàcô đã hiểu ra vì sao mà Vô Ảnh lại có cách giết người tàn bạo đến như vậy, nạnnhân của Vô Ảnh luôn chết không toàn thây .
Phong Thuật .
Phong là nguyên tố nằm trong Tứ Trấngồm : Phong, Lôi, Băng, Huyết . Phong Thuật vốn là của Vũ Linh, những thiên tàivề Phong thuật . Sở dĩ Phong Thuật mạnh là vì nó chuyển động nhờ Khí, mà Khí làvô hình, vậy nên nếu đối phương không cảnh giác trước những biến đổi về Khíxung quanh bản thân mình thì sẽ bị đòn Long Quyền Phong của Vũ Linh đập cho nátngười . Một làn gió mỏng manh, nhưng với Vũ Linh, thì họ có thể biến ngọn gióấy thành một lưỡi dao sắc nhọn đủ để róc nát những cái cổ đang ngập tràn máu .
Nhưng đó không phải là vấn đề, vìvấn đề ấy thì ai cũng biết . Cái vấn đề chính ở đây, Vô Ảnh là Kiếm Khách, màKiếm Khách thì không thể học Phong Thuật . Tố chất cơ thể của người Nhân Tộckhông có khả năng để dùng Phong Thuật . Thứ nhất, muốn dùng được Phong Thuậtthì phải dùng được pháp chú, mà Kiếm Khách sinh ra không phải là để dùng phápchú . Thứ hai, Phong Thuật là của người Vũ Tộc, vì họ có đôi cánh, và đôi cánhsẽ đập trong quá trình luyện thuật để tạo ra Phong Thuật . Hơn nữa, khi luyệnPhong Thuật, cơ thể phải sẽ sản sinh ra lượng Tà Khí lớn, và phản ứng phụ trongquá trình luyện thuật là thân nhiệt sẽ nóng lên . Người Vũ Tộc có thân nhiệt cơthể cao hơn Nhân Tộc nên học có thể dùng Phong Thuật dễ dàng, còn người NhânTộc thì chỉ nhìn Phong Thuật với một thái độ rằng : chúng ta không cần tới thứđó vì chúng ta đã có Ngũ Hành .
Vô Ảnh vung kiếm ngang ra, Kế Đônhảy lên, những thanh đao từ cánh tay của anh lại bật ra, xoè rộng . Kế Đô xoaytròn thân người, những lưỡi đao xoay tít .
Vô Ảnh thuận đà , vung thanh kiếmlên, đánh bật Kế Đô ra .
-Ê này ! - Vô Ảnh nói lớn - Cái mùicủa mày như là phân vậy, tao thấy buồn nôn quá !
-Còn tao thì chỉ cần nhìn thấy cáimặt mày là đã buồn nôn rồi !
Vô Ảnh cười rần, hắn niệm thuật :
-Địa Niên Phong Thuật ! Ám PhongThuật !
Một luồng gió màu đen từ thanh kiếmcủa Vô Ảnh lao ra như cơn bão, cuốn phăng những bức tượng Phật to lớn và lao vềphía Kế Đô .
Tất nhiên là Kế Đô không ngu gì màlao vào cơn bão đó . Anh tránh sang một bên, cố gắng thoát khỏi cơn bão .
Hàn Ngọc phải kéo Tam Thích Đại Sưsang một bên, nấp sau một bức tượng Phật, cơn bão đen đang hoành hành dữ dội .Từng mảnh đất đá bắn rát vào mặt Hàn Ngọc .
Bụng của Tam Thích Đại Sư đã đượcbăng bó lại . Hàn Ngọc hỏi :
-Đại Sư ổn chứ ?
-Không có gì... - Đại Sư thở dốc .
Kế Đô hỏi lớn :
-Ổn không tiểu thư ?
Mặc dù là đang rất giận Kế Đô, nhưngbây giờ không phải là lúc để tình cảm xen vào , cô khẽ gật đầu ra hiệu .
-Mày nên tập trung thì tốt hơn đấy !- Giọng của Vô Ảnh .
Vô Ảnh chống thanh kiếm xuống đất .Hắn lại niệm thuật .
-Địa Niên Phong Thuật ! Hắc Ám CuồngPhong !
Những cơn gió đen ban nãy giờ xoayquanh Kế Đô, càng lúc càng nhanh hơn .
-Cái con mẹ nó ! - Kế Đô chửi rủa .
Những cơn gió đen tạo thành cơn lốc, xoáy nhanh khủng khiếp , hàng trăm bức tượng bị cuốn vào trong nó và vỡ nát .Mặt nền bằng đá hoa cương của Điện Phật bị cơn lốc chọc thủng xuống, sâu hunhút .
Nhưng từ trong cơn lốc , một cơn lốckhác, nhưng lại có màu trắng xoá lao thẳng vào người Vô Ảnh .
Vô Ảnh rút thanh kiếm, Hắc Ám CuồngPhong ngừng thi triển , những mảnh vụn tượng rơi tọt xuống Điện Phật .
Cơn lốc nho nhỏ ấy đâm thẳng vàongười Vô Ảnh, cũng vừa kịp lúc Vô Ảnh kịp giơ thanh Hắc Kiếm lên . Hắn bị bắnvề phía sau một đoạn rất xa, lao thẳng vào một bức tượng khiến nó đổ sụp xuống.
Cơn lốc ngừng xoáy, và hiện ranguyên hình là Kế Đô , giờ đây, khắp người Kế Đô đã bật ra hàng chục lưỡi đaotrắng lóa .
Đống đổ nát vỡ tung, Vô Ảnh lồm cồmbò ra , giọng hắn lè nhè :
-Này ! Thế là không công bằng ! Taonhớ lần trước mày đâu có xài tới cái này !
-Bây giờ thì dùng, hiểu chưa ? Conchó cái ?
Vô Ảnh niệm thuật, không gian xungquanh Kế Đô lại chuyển động, tuy nhiên, Kế Đô đã nhanh hơn rất nhiều, chỉ cóbức tượng Phật là bị cắt nát mà thôi .
Hàn Ngọc vẫn đang suy nghĩ .
Tất nhiên, là Kiếm Khách không thểtạo ra Phong Thuật . Nhưng cũng có ngoại lệ . Ngài Hàn với cương vị là mộtngười cha đáng kính không thể nào lại giấu con gái những gì mà ông biết được .Hàn Ngọc vẫn còn nhớ . Ngài Hàn có nói tới một trường hợp là Hãn Đồ . Ông ta làđội trưởng đội Vô, lớn tuổi hơn Ngài Hàn, là bạn của huyền thoại Kiếm Khách TừTuyên, đã từng tham gia vào chiến trận cùng với Ngài Hàn . Ông ta không biếtpháp chú, nhưng ông ta đã dựa vào một đặc tính quan trọng của Khí . Đó là âmthanh . Sử dụng các loại vũ khí đặc biệt có thể tạo ra âm thanh, khi âm thanhphát ra thì Khí chuyển động, âm thanh đủ lớn, và biết điều khiển âm thanh thìsẽ biến nó thành Phong Thuật . Vừa có sức mạnh của âm thanh, lại vừa có sứcmạnh của Phong Thuật, đó là sức mạnh của Hãn Đồ, không có mấy kẻ nào sống đượckhi đấu với Hãn Đồ, vậy không có gì khó hiểu khi hiện giờ Hãn Đồ là Đường chủAi Oán Đường ở Uất Hận Thành .
Nhưng cái khó hiểu ở đây, đó chínhlà Vô Ảnh . Hắn dùng Phong Thuật nhờ Địa, đó là kiếm của hắn, không nói chuyệnlàm gì cái đó . Nhưng dường như, Vô Ảnh muốn dùng Phong Thuật lúc nào cũng được. Hàn Ngọc để ý, chỉ cần một cái phẩy tay, những vị cao tăng trong Kỳ Thiên Tựđã bị phanh thây . Dường như...biết nói thế nào đây ? Dường như Vô Ảnh muốn cógió là hắn sẽ tạo ra gió vậy ! Không thể thế ! Cơ thể của người Nhân Tộc khôngthể tạo ra Phong Thuật được !
Hay hắn là người Vũ Tộc ?
Tránh khỏi luồng gió chết người củaVô Ảnh, Kế Đô cuộn người lại một chút rồi anh xoay đi như tên bắn, những lưỡiđao xoáy nát mặt nền đá , đâm thủng những bức tượng và cắt đôi chúng ra .
Vô Ảnh không kịp thi triển thuật,hắn đành phải làm cái việc mà hắn chưa từng làm từ trước tới giờ, trốn chạy .
Nhưng điều ấy cũng không giúp Vô Ảnhnhiều lắm, cơn lốc kiếm Kế Đô lao theo hắn như hình với bóng . Những bức tượngrắn chắc không thể nào cản nổi Kế Đô , Vô Ảnh chạy đi trong cơn mưa đá và gạchvụn đang đổ xuống người hắn .
Vô Ảnh đã lỡ trớn , Kế Đô đã laotới, những lưỡi đao trên người Kế Đô lướt qua Vô Ảnh, máu phun ra, Vô Ảnh khôngcầm nổi kiếm nữa .
-Chó thật ! - Vô Ảnh rủa .
Kế Đô dừng lại, những thanh đao chảythành máu, thu gọn vào trong người Kế Đô .
Bởi vì lúc này không cần tới kiếm .
Dùng một bức tượng làm đà, Kế Đôtung người mình đến Vô Ảnh, anh hạ thấp người xuống, quét chân trái xuống mặtđất . Vô Ảnh bị mất thăng bằng .
Ngay sau đó, đôi chân phải của Kế Đôtống một đá đến lên cằm Vô Ảnh , phải cỡ đến mức vỡ quai hàm . Vô Ảnh bị bắnlên không trung .
Còn chưa kịp hiểu ra vấn đề gì thìVô Ảnh đã thấy Kế Đô xuất hiện ngay cạnh mình :
-Trả lại cho mày đấy, con chó cái !
Một cú đấm vào bụng Vô Ảnh, một cúlên gối vào lưng, một cú lên gối xuống bụng, rồi một cú tung người vào mặt, VôẢnh lại bị bắn lên cao hơn nữa . Những cú đánh liên hoàn của Kế Đô làm Vô Ảnhđau đớn khôn cùng, thà bị dao đâm còn hơn, chứ đánh kiểu này, xương cốt bị rócra thành từng miếng, có chó chịu được !
" Tốc độ của nó như của thằngQuỷ Nhân vậy ! " - Vô Ảnh nghĩ thầm .
Kế Đô xoay người xuống, một cú đấmnhư trời giáng vào bụng Vô Ảnh . Dòng máu nóng và tanh tràn lên từ miệng Vô Ảnh.
Kế Đô tóm lấy chân Vô Ảnh, dùng hếtsức quật xuống . Bức tượng Phật vỡ nát vì cái xác của Vô Ảnh .
Kế Đô lăn ra thở hồng hộc, để có thểđạt được tốc độ như vừa rồi, anh đã phải dùng khá nhiều chân khí cho HuyếtThuật . Máu có thể lưu chuyển cực nhanh, từ đó gia tăng tốc độ, nhưng tim thìcó hạn, nó không thể co bóp nhanh bằng máu được, và nếu vượt quá giới hạn, chếtlà điều dễ hiểu .
Hàn Ngọc thấy trận đấu đã kết thúc .Vô Ảnh giờ không nát thây mới gọi là lạ, cô nói lớn :
-Kế Đô ! Huynh không sao chứ ?
Kế Đô không còn hơi sức đâu mà trảlời nữa .
Đống đổ nát lại vỡ tung ra, Vô Ảnhvẫn còn thọ chán . Mặc dù vẫn đứng dậy được, nhưng xương cốt của Vô Ảnh khôngphải là không có vấn đề .
-Thằng chó chết ... - Vô Ảnh gầm gừ- ...mày làm gãy tay bố mày rồi đấy !
Vô Ảnh lấy đôi tay còn lại của mìnhnắm chặt cánh tay kia rồi bẻ sang một bên . Cơn đau đớn cùng cực làm hắn thổmáu, tuy nhiên, gãy xương trên chiến trường không phải là vấn đề gì lớn lắm .Vô Ảnh đã gặp phải tình trạng tồi tệ hơn thế này nhiều .
" Giá mà có Mộng Dụ ở đây !" - Vô Ảnh nghĩ thầm .
-Thôi được rồi ! - Vô Ảnh nói , hắnlầm lũi tiến đến thanh kiếm với vải trắng đã nhàu nát của mình - Tao sẽ phảicởi bỏ cái này ra !
Vô Ảnh cởi tấm vải .
Một thanh kiếm màu đen nâu, đồngthời gió đã đưa cái mùi tanh nồng nặc của nó lan ra khắp Điện Phật , Hàn Ngọc ởcách xa như vậy nhưng cũng có thể ngửi thấy cái mùi khó chịu đó .
Kế Đô gượng dậy, anh lấy từ đằng saucái túi của mình một viên thuốc màu trắng rồi nuốt nó .
-Xài thuốc hả ? - Vô Ảnh nói .
Từ người Kế Đô bật ra vô số nhữnglưỡi đao . Có vẻ như viên thuốc đã lấy lại sức lực cho Kế Đô .
-Mày đừng tưởng là chỉ có mình màylà có trò đó ! - Vô Ảnh nói .
Vô Ảnh nhăn mặt, lòng bàn tay củahắn lồi lên một chút .
Và cảnh tượng trước mặt Hàn Ngọc đãlý giải vì sao Vô Ảnh có thể sử dụng Phong Thuật một cách dễ dàng như vậy .
Một thanh kiếm nhỏ đâm thủng bàn taytrái của Vô Ảnh, bàn tay phải của hắn cũng trồi ra một thanh kiếm như vậy .Lưỡi kiếm nhuốm một màu đỏ ướt át và sóng sánh .
Một loại cấm thuật đáng sợ .
Ấn Binh .
Nếu như cơ thể Kế Đô là một dạng đặcbiệt, có thể chuyển hóa Kim thành một loại vũ khí có thù hình nhờ Huyết thìtrường hợp của Vô Ảnh lại hoàn toàn khác . Đó là đưa vũ khí từ bên ngoài vàotrong cơ thể, gọi là Ấn Binh . Hàn phu nhân đã từng nói cho Hàn Ngọc về loạicấm thuật này, theo nhiều tài liệu thì có vẻ như nguồn gốc của nó xuất phát từUất Hận Thành . Đầu tiên dùng pháp chú và máu phong ấn vào vũ khí cần thiết,sau đó dùng dao rạch trên cơ thể, và phong ấn một lần nữa vũ khí ấy vào vếtthương . Khá tàn bạo và nguy hiểm . Bởi vì vũ khí là một dạng thù hình nênkhông thể phong ấn bình thường được , muốn đưa nó vào trong cơ thể thì phải cóvết thương hở, và vết thương ấy phải đủ lớn và phù hợp với vũ khí muốn phong ấn. Ưu điểm tất nhiên là rất rõ ràng, người dùng cấm thuật này ngoài vũ khí cầmtrên tay, thì có thể dùng hai, hoặc thậm chí là ba bốn vũ khí nữa trong cơ thểmình, ưu thế về vũ khí là rất rõ ràng . Tuy nhiên, khuyết điểm thì khá lớn .Trong quá trình phong ấn, nếu sơ sảy mà nhiễm trùng thì nên đâm đầu vào tườngchết ngay cho xong nợ . Và khi đã ở trong cơ thể rồi, mặc dù các loại vũ khí đãđược trộn với máu để nó cũng trở thành một bộ phận của cơ thể, tham gia hoạtđộng cùng với cơ thể, nhưng bản chất của nó thì vẫn không thay đổi . Dưới mộtgóc độ nào đó thì nó đang cản trở việc vận hành của cơ thể . Đó là chưa kể đôikhi có thể sẽ đau đớn vì dùng cấm thuật Ấn Binh, gây ra những vết thương hoạitử . Thế nên Ấn Binh đã bị cấm tuyệt . Không một vị Đại Sư nào được dạy học tròcủa mình loại cấm thuật này . Họ có thể biết được lý thuyết, nhưng đừng hòngbao giờ họ thực hành, và cũng đừng hòng họ dạy cho ai Ấn Binh, vì đơn giản làhọ đã thử bao giờ đâu mà biết ? Vả lại ai mà có gan dám thử chứ ?
Mặc dù rất là đau đớn, nhưng Vô Ảnhvẫn không lấy gì làm phiền lòng chuyện đó cả . Hai thanh đoản kiếm cuối cùngcũng ra khỏi cánh tay hắn .
Hai thanh đoản kiếm ấy lao vào thanhHắc Kiếm, rồi chúng từ từ lặn dần vào bên trong . Thanh Hắc Kiếm được tiếp thêmsức mạnh, nó dài ra , mùi tanh ngày càng nồng nặc hơn, và nhất là những luồngMa Khí bốc ra liên tục từ nó khiến những bức tượng xung quanh đang từ một màutrắng thanh thoát chuyển thành một màu xỉn , trông rất khó coi .
-Bây giờ thì chúng ta nói chuyện lạinhé ! - Vô Ảnh nói .
Đôi chân của Vô Ảnh như có gió đẩyđi, hắn lướt một cách nhẹ nhàng đến Kế Đô, thanh Hắc Kiếm theo đà vung lên . KếĐô vẫn đỡ lại lưỡi kiếm đó , nhưng Vô Ảnh đã mạnh hơn rất nhiều, hắn hất tungKế Đô lên không trung .
Vô Ảnh nhún chân xuống, rồi nhảylên, rất cao, như có gió mạnh thổi hắn lên vậy . Thanh Hắc Kiếm bổ dọc lên, KếĐô trong gang tấc vẫn kịp xoay người đỡ lại đòn đó .
Vô Ảnh nhẹ nhàng đáp xuống đầu mộtbức tượng lớn nhất trong Điện Phật .
Tượng Phật Tổ .
Bức tượng cao hàng trăm trượng, mộtngón tay của bức tượng này to bằng một người lớn . Bức tượng nguy nga , kỳ vĩnhất trong Điện Phật . Nhưng nguy nga đến đâu thì đối với Vô Ảnh cũng chỉ làthứ để hắn dẫm chân lên mà thôi .
-Mày chơi không đẹp một chút nào ! -Vô Ảnh nghiêng nghiêng cái đầu - Lần trước, mày đâu có sử dụng cái chiêu thểthuật đó !
Kế Đô trả lời :
-Có cần thiết là tao phải nói vớimày không ?
-Có chứ !
Vô Ảnh ngửa mặt lên trời, bầu trờiđen đặc, những đám mây nặng nề như những hòn đá, chỉ chực rớt xuống đầu ngườita .
-Mày có biết gió là tượng trưng chocái gì không Kế Đô ?
Kế Đô không trả lời, vậy nên Vô Ảnhcho đó là câu trả lời, nghĩa là : không biết .
Vô Ảnh nói tiếp :
-Đó là sức mạnh vô tận, nó có thểđem đến sự sống, ồ, đó là đối với người khác ! Còn đối với tao ...
...ở Uất Hận Thành, vị thần của gióđược thờ phụng...
...chẳng phải là vì sự sống gì cả...
Vô Ảnh chống thanh Hắc Kiếm xuốngđầu bức tượng . Bức tượng khổng lồ rung lên, những âm thanh lạo xạo điếc tailàm Kế Đô phải hết sức chú ý .
-...Phong Thần là một vị thần củaThiên Giới, à, điều này trẻ con cũng biết . - Vô Ảnh nói - Nhưng mày có biếtthực sự Phong Thần là gì không ?
Bức tượng Phật Tổ rung lên mạnh mẽhơn , Hàn Ngọc từ đằng xa cũng có thể cảm thấy toàn bộ Điện Phật đang chấn động.
-...giáo phái Tuyệt Cực Địa cổ xưathờ Phong Thần bởi một lý do duy nhất...
Bức tượng Phật Tổ khổng lồ bị xoáynát từ bên trong, cơn gió đen cắt nát bức tượng ra hàng ngàn mảnh . Bức tượnglinh thiêng nhất Điện Phật, biểu trưng nền Phật Giáo của Đại Lục đã bị phá huỷ.
Vô Ảnh nhún chân lao xuống, thanhHắc Kiếm cuồn cuộn gió đen, xông vào Kế Đô .
-...Vì Phong Thần là biểu trưng củasự huỷ diệt !
...
Đã quá giờ Dậu . Uất Hận Thành, AiOán Đường .
Cánh cửa đá nặng nề mở ra . Đườngchủ Hãn Đồ nhìn lên, có hai người bước vào .
Ai Oán Đường vẫn thế, ngập chìmtrong bóng tối và tiếng Độc Huyền Cầm não nề .
-Diên Túc và Đạo Từ à ? - Hãn Đồ hỏi.
-Vâng, thưa Đường chủ .
Diên Túc vẫn với cái mái tóc dài tớilưng như con gái, còn Đạo Từ thì tóc chổng ngược cả lên . Hai tay này nổi tiếnglà hay đi với nhau , như hình với bóng, trong Uất Hận Thành, ai cũng biết tớiđiều đó, và cũng phải, vì hai người là Sứ Giả của Thiên Tử Uất Hận Thành .
Đạo Từ kính cẩn hay tay đưa choĐường chủ Hãn Đồ một xấp giấy, Hãn Đồ ngạc nhiên, hỏi :
-Cái gì đây ?
-Là hồ sơ của các thành viên còn lạitrong Bất Kiếp Viện .
Đường chủ Hãn Đồ không nói gì .Nhưng hình như Đạo Từ biết Đường chủ đang cố gắng lảng tránh điều gì đó nên anhđộp vào :
-Còn Xích Vân, Vô Ảnh, Hắc Băng, vàBắc Hải thì không có . Chúng tôi đã tìm kỹ lắm rồi . Chắc chỉ dựa theo lời nóimiệng của một số người mà thôi .
Đường chủ Hãn Đồ không nói gì .
Diên Túc tiếp lời :
-Xích Vânthì có lẽ không cần nữa, chúng ta biết về hắn nhiều rồi . Còn Hắc Băng thì hìnhnhư là một cô kỹ nữ ở phía Đông thành, sau một vụ thảm sát tại kỹ viện thìngười ta không còn thấy cô ta nữa, theo nhiều người nói thì cô ta được một kẻkhác dắt đi . Tôi nghĩ đó là Thiên Ma . Còn Bắc Hải thì chúng tôi đành bó tay ,không ai biết hắn ta là người thế nào cả , kể cả dung mạo , khuôn mặt cũngkhông . Đây là thành viên bí ẩn nhất trong Bất Kiếp Viện . Còn Vô Ảnh...