Đường chủ Hãn Đồ ho khan một tiếngnhư thể làm dấu hiệu nên dừng cuộc nói chuyện ở đây .
Nhưng Đạo Từ cố tình không hiểu điềuđó, anh nói :
-Đã hai năm rồi ngài chưa gặp đứacháu của mình phải không ?
Đường chủ Hãn Đồ ngước nhìn Đạo Từvới một ánh mắt không hề dễ chịu một chút nào . Diên Túc có thể cảm nhận ánhmắt ấy chứa đầy sát khí . Có lẽ Đạo Từ đã quá trớn .
Nhưng Diên Túc lo lắng hơi thừa,Đường chủ Hãn Đồ là người điềm tĩnh, ông không thể nổi cáu vì một chuyện nhưvậy được :
-Cậu hay dễ làm người khác bực mìnhđấy, Đạo Từ ! - Hãn Đồ quay đi, ông tiếp tục gảy đàn . Đối với ông, một ngàykhông có tiếng đàn, ngày đó là thảm hoạ .
Đạo Từ cũng sẽ không cho một ngàykhông có tiếng đàn là thảm hoạ, đối với anh, thảm hoạ là không có thuốc HoànHồn Thảo để hút . Anh rút từ trong người ra chiếc tẩu dài, rồi lại nhét láthuốc vào, rít một hơi thật dài, thật dài .
Đạo Từ rảo bước, anh nói :
-Ngài nên chấp nhận một chút, đó làcông việc . Người thầy đôi khi cũng phải chấp nhận rằng, đứa học trò sau nàycủa mình sẽ trở thành kẻ thù của mình .Ngài đã dạy Vô Ảnh, bây giờ hắn là kẻthù của Uất Hận Thành, đồng nghĩa với việc hắn là kẻ thù của ngài .
Đường chủ Hãn Đồ cười khẩy, ông nói:
-Cho ta mượn cái điếu một chút đượckhông ?
Đường chủ Hãn Đồ nhận cái điếu từtay Đạo Từ, rít lấy một hơi dài, dường như khói thuốc làm ông tỉnh táo hơn :
-Nhưng cậu đâu hiểu được, nó là cháucủa tôi, cậu thử ở vị trí của tôi đi . Có người ông nào lại không đau lòng khiđứa cháu của mình đem tất cả những thứ mà người ông dạy cho nó để giết hại hàngtrăm mạng người ?
Đạo Từ đảo mắt, rồi lúc lắc cái đầuvẻ chán ngán :
-Ngài biết thừa, ở Uất Hận Thành,tình cảm máu mủ không quan trọng bằng sinh mạng mà .
Hãn Đồ phì cười :
-Trẻ con !
Hãn Đồ đứng dậy, ông đi vòng quanhcột sáng duy nhất trong Ai Oán Đường . Cột sáng xanh ảo, mờ mờ, thỉnh thoảnglại có chút bụi bặm từ gót giầy của Hãn Đồ .
-Thằng bé ấy giờ cũng bằng tuổi cáccậu, có điều đã lâu, tôi không được gặp mặt nó rồi .
Diên Túc nói :
-Vô Ảnh là đứa con của Phong Thần,là đứa con của thần huỷ diệt . Trong Bất Kiếp Viện, hắn và Hắc Hổ là hai kẻhung hãn nhất và tàn bạo nhất . Hai thằng này luôn dẫn đầu về khoản giết người.
Đạo Từ châm chọc :
-Phong Thần kể ra cũng có một đứacon kế thừa xứng đáng đấy chứ ! À, ý tôi nói là, ngài và đứa cháu của ngài,ngài xứng đáng hơn !
Diên Túc nhìn Đường chủ Hãn Đồ, ĐạoTừ đã nói năng quá đáng . Dù gì thì đây cũng là Đường chủ , ăn nói cũng phải cóchừng mực .
Tuy nhiên, đã quen với cái kiểu nói năngnày của Đạo Từ nên Hãn Đồ cũng không lấy gì làm bực :
-Tuỳ cậu nghĩ thôi, nhưng dù sao tôicũng là Đường chủ nên mong cậu nói năng tử tế một chút cho .
-Vâng, tôi rõ rồi .
...
Đã quá giờ Dậu, Điện Phật .
Thanh Hắc Kiếm bổ xuống, bức tượng Phậtbị chẻ làm đôi, để lộ ra Kế Đô đang nấp đằng sau .
-Mày chết rồi, con chó ! - Vô Ảnhhét lên .
Cơn cuồng phong màu đen lao vào KếĐô, nhưng anh không lấy thế làm sợ hãi . Kế Đô lao thẳng vào cơn bão đó, nhữnglưỡi đao lại bật ra khỏi người anh .
Tốc độ của Vô Ảnh đã tăng lên rấtnhiều, mặc dù thanh Hắc Kiếm có dài ra thêm, nhưng không vì thế mà đường kiếmcủa Vô Ảnh lại bị rối . Tầm xa của thanh Hắc Kiếm đã làm cho Kế Đô không thểnào lại gần Vô Ảnh được . Cả Vô Ảnh và Kế Đô đang quần nhau trên những bứctượng lớn, dần dà, chẳng còn bức tượng nào trong Điện Phật lành lặn nữa .
Kế Đô rớt xuống đất, khắp người đauê ẩm, nếu không có những thanh đao bảo vệ mình thì anh đã bị thanh Hắc Kiếm chẻra hàng chục mảnh từ nãy rồi .
Kế Đô ngước nhìn lên . Vô Ảnh đanglơ lửng trên không trung, hắn như đang bay vậy. Dễ hiểu thôi, Vô Ảnh có thểđiều khiển được Phong Thuật nên chuyện bay mà không cần tới đồ Phi Hành là tròtrẻ con với hắn .
Vô Ảnh niệm thuật, thanh Hắc Kiếmrời khỏi tay hắn, lơ lửng rồi xoáy tít .
-Địa Niên Phong Thuật . Vô Tức ThanhKhí .
Từng mảng tượng vỡ bắt đầu bay lênrồi lơ lửng , cứ thế, chúng đang nhăm nhe bao vây lấy Kế Đô .
Hàn Ngọc đứng quan sát trận đấu màtrong lòng không khỏi sợ hãi.
" Hắn có thể dùng Phong Thuật,tức là hắn có thể dùng cả Khí . Hắn lại có thể dùng Khí mà điều khiển vạn vậtvì vạn vật đang ở trong Khí..."
"...không thể thếđược...".
Những mảnh tượng vỡ rung lên bầnbật, Vô Ảnh mỉm cười khoái trá . Còn Kế Đô thì hết ngó ngang ngó dọc, anh khôngbiết hướng tấn công sẽ đến từ đâu .
" ...dùng Khí để điều khiển vạnvật..." .
Những mảnh tượng bắt đầu di chuyển,chúng lao vào Kế Đô với một tốc độ khủng khiếp .
"...đó là sức mạnh thống trị cảthiên hạ !".
Lần này thì trò vui đang diễn ratrước mặt Vô Ảnh . Kế Đô đang bán sống bán chết thoát ra khỏi trận đồ đáng sợnày . Từng mảnh tượng vỡ theo Kế Đô như hình với bóng . Lúc thì chúng đổ xuốngnhư cơn mưa, lúc thì cuộn tròn lên như cơn lốc, lúc thì đâm sầm vào nhau, hỗnloạn chẳng theo chiều hướng nào cả . Và cho dù có theo chiều gì thì cũng làmmạng sống của Kế Đô như chiếc đèn trước gió .
Tuy nhiên, Kế Đô không chịu bó gối .Anh vẫn hết sức bình tĩnh vượt qua đám hỗn loạn, và đang dần áp sát tới Vô Ảnh.
-Mày không đụng tới tao được đâu ! -Vô Ảnh hét lên .
Thanh Hắc Kiếm cuồn cuộn gió đen, nóvung hết cỡ về phía trước và Kế Đô đã dính phải đòn, anh văng xuống dưới nềnĐiện Phật đến cốp một cái, cái xương sống dường như đã có vấn đề .
-Chết đi !
Đám mảnh tượng vỡ đổ xuống như mưarào vào người Kế Đô .
-Kế huynh ! - Bỏ đi mọi sự căm ghétđang tồn tại trong người mình, Hàn Ngọc chỉ kịp hét lên câu đó .
" Xong rồi " - Kế Đô thầmnghĩ .
Bóng tối phủ lên trước mắt Kế Đô .
Nền Điện Phật rung chuyển, hàng ngànmảnh tượng vỡ thi nhau lao xuống .
Bụi cuốn mù mịt .
...
Đạo Từ thở dài :
-Dù sao thì ngài cũng không cần phảisuy nghĩ nhiều quá về Vô Ảnh . Tôi biết, chuyện gia đình người khác, không nênxen vào . Nhưng ngài thử nghĩ xem, điều gì đã khiến Vô Ảnh đi theo Bất KiếpViện chứ ?
Đường chủ Hãn Đồ nhìn Diên Túc nhưtìm kiếm câu trả lời hộ, và thấy không có chuyển biến gì ở Diên Túc, ông nói :
-Tôi không biết .
-Ngài không biết . Cũng phải, vìngài không phải là hắn, không phải là đứa cháu của mình . Hắn là cơn gió, muốnđi theo những thứ mà hắn cảm thấy thích thú .
Đường chủ Hãn Đồ phì cười :
-Từ bao giờ mà cậu cũng triết lý ghêvậy ?
-À, vì hắn suốt ngày hút thuốc, đâmra cái đầu hắn dạo này cũng toàn ám khói thuốc thôi, Đường chủ à ! - Diên Túcnói .
Cả ba người đều cười , tiếng cườilớn vang khắp không gian buồn tẻ Ai Oán Đường .
Đường chủ Hãn Đồ thở dài :
-Cậu nói cũng đúng . Vô Ảnh là đứacon của gió, nó đi đâu, thì không ai cản được . Còn ta...
...chỉ là một cơn gió nhỏ nhoi, bóbuộc .
Đạo Từ và Diên Túc nhìn nhau .
-Nhưng dù sao, ta không thể khôngphiền lòng về Vô Ảnh được . Dù gì nó cũng là cháu của ta . Nó đang gây ra nhữngthứ không thể chấp nhận được .
Diên Túc hiểu cuộc nói chuyện phảidừng ở đây . Anh ra hiệu cho Đạo Từ .
Nhưng vừa ra đến cửa, chính Diên Túclại buột mồm hỏi một câu mà chính anh cũng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ hỏitới :
-Vậy sau này gặp lại Vô Ảnh, ngài sẽlàm gì ?
Đường chủ Hãn Đồ khẽ gẩy đàn, ôngnói :
-Cậu nghĩ sao ?
Diên Túc biết câu trả lời, nhưng anhkhông tiện nói, vả lại nói ra thì thật quá là trơ trẽn . Riêng câu hỏi của anhđã đáng ăn cái vả vào mặt rồi, chứ đừng đợi câu trả lời .
-Dù sao, chết cũng là một cách tốt .Mọi thứ sẽ được bắt đầu lại . - Đường chủ Hãn Đồ nói .
-Đời người chỉ được bắt đầu một lầnthôi, Đường chủ ạ . - Đạo Từ nói .
Đường chủ Hãn Đồ cười, tiếng đàn củaông ngân vang :
-Ai mà biết được đấy ? Có thể có mộtlần nữa thì sao ?
Đạo Từ thở mạnh một cái, rồi anhbước ra cùng với Diên Túc . Cánh cửa Ai Oán Đường đóng lại .
" Chết cũng là một cách hay..."
" Để được làm lại một lầnnữa.".
" Nhưng...".
" Một lần nữa ấy ở đâu ? ".
...
Vô Ảnh từ từ đáp xuống , hắn đi quađi lại đống đổ nát để xem Kế Đô đã chết chưa .
-Này ! Kế Đô ! Mày đã ngủm chưa vậy? Ê ! Thằng chó con ! Mày còn sống không vậy ?
Bất chợt Vô Ảnh thấy Hàn Ngọc đangđứng trước mặt mình một đoạn .
-Ồ ! Cô bé ! - Vô Ảnh cười - Cô địnhlàm gì vậy ?
Vô Ảnh đưa mắt nhìn xuống, và hắnthấy tay của Hàn Ngọc đang cầm một mảnh giấy nhỏ . Trong gió phấp phớ, hắn nhìnthấy một chữ " Thổ " trên tờ giấy đó .
-Chó thật ! - Vô Ảnh phì hơi .
Tức thì từ trong đống đổ nát, mộtcái bóng lao ra , toàn thân đầy lưỡi đao sáng lóa với máu .
Kế Đô .
Trong cơn nguy cấp, Hàn Ngọc vẫn đủbình tĩnh để dùng Thổ Thuật, tạo ra một bức tường thành kiên cố để cứu lấy cáimạng của Kế Đô . Có điều, cô không phải là Pháp Sư tinh thông Thổ Thuật, để tạora một bức tường đủ lớn và đủ kiên cố để chống chọi lại cơn mưa gạch vụn vừarồi, cô đã phải dùng tới bùa Thổ, tấm bùa phòng thân lúc cấp bách nhất . Đãvậy, chân khí lại bị hao tổn rất nhiều .
-Thôi được rồi ! Vậy là hai ngườiđấu với một người hả ? - Vô Ảnh nói .
-Ta sẽ bắt ngươi phải trả lại tất cảnhững thứ gì mà ngươi đã gây ra ! Tên súc sinh ! - Hàn Ngọc gầm lên .
-Thế thì làm đi !
Kế Đô lùi lại dần về phía sau, anhnói nhỏ :
-Tiểu thư ! Ở đây đang rất nguy hiểm! Hãy...
-Huynh là tiểu thư hay muội là tiểuthư đây ?
Kế Đô hơi bất ngờ trước câu hỏi đónên không biết trả lời ra sao .
-Nếu huynh là một người phục vụtrung thành của muội thì huynh phải nghe muội, hiểu chứ ?
-Nhưng...
-Hãy bớt nói đi một chút ! ChuyệnTam Thích Đại Sư, muội sẽ xử lý huynh sau, bây giờ là lúc phải kết hợp với nhauđể đánh bại tên súc sinh kia !
Kế Đô có thể thấy đôi mắt rực lửacủa Hàn Ngọc . Anh gật gù cười , Hàn Ngọc hỏi :
-Huynh cười điều gì ?
Kế Đô nói :
-Vậy nếu như tiểu thư đã muốn .
Những lưỡi kiếm trên người Kế Đô đỏrực như máu, chúng bốc ra một sát khí nồng nặc mùi tanh, hướng về phía Vô Ảnh .Ngay cả Hàn Ngọc cũng phải nhăn mũi khó chịu . Đã lâu rồi Kế Đô không sử dụngtới Vạn Huyết Kiếm nữa . Đây là lần đầu tiên Hàn Ngọc thấy Kế Đô sử dụng chiêunày .
-Bài kiểm tra cuối cùng của tôi dànhcho tiểu thư . Giết Vô Ảnh . Tiểu thư sẵn sàng chưa ?
-Rồi ! - Hàn Ngọc đáp dứt khoát .
Vừa dứt lời, Kế Đô đã dùng tốc độxông tới Vô Ảnh .
Máu trong người Kế Đô đã chảy nhanhhơn nhiều , nên tốc độ của anh đã chuyển biến rõ rệt . Đó là sức mạnh của VạnHuyết Kiếm . Vô Ảnh ngày càng thích thú với trận đánh này .
Hàn Ngọc thì từ đằng sau không ngừngsử dụng Hoả Thuật tấn công Vô Ảnh . Đó là quy tắc khi chiến đấu đồng đội . MộtKiếm Khách như Kế Đô có nhiệm vụ chiến đấu tay đôi với Vô Ảnh, và để cho mộtPháp Sư như Hàn Ngọc có thời gian luyện thuật . Thời gian thi triển thuật củaPháp Sư thường khá là lâu, nên họ cần phải có một đồng đội có khả năng cậnchiến như Kiếm Khách đi kèm .
" Giáp, Bính, Tân, Quý, Nhâm ,Kỷ , Mậu " .
-Địa Niên Hoả Thuật ! Tuyệt HoảThuật !
Hàn Ngọc chống cây Pháp Bảo của mìnhxuống dưới đất, một luồng lửa tràn xuống .
Vô Ảnh chỉ vừa kịp đáp xuống đất,những luồng lửa cuồn cuộn như những con rắn trồi lên từ mặt đất tấn công hắn,buộc Vô Ảnh phải thối lui về phía sau .
Kế Đô dùng dao găm phi tới tấp vềphía Vô Ảnh, dao bay như mưa khiến Vô Ảnh phải dùng thanh Hắc Kiếm để đỡ .
-Địa Niên Hoả Thuật ! Hoả Xa Thuật !
Một bánh xe lửa khổng lồ đang lăn vềphía Vô Ảnh . Nó nghiến nát và làm tan chảy mọi thứ trên đường đi . Bánh xe lửađó để lại một vệt dài sâu hoắm và nóng chảy trên nền Điện Phật .
Vô Ảnh nhún chân, lao vào bánh xelửa, thanh Hắc Kiếm xẻ ngang một đường ngọt xớt cắt đôi cái bánh xe lửa đó ra .
Nhưng nhìn thấy chiêu của mình bịphá, Hàn Ngọc không những không nao núng mà còn hết sức đắc ý .
Bánh xe lửa bị cắt làm đôi, để lộ rabên trong nó hàng chục lá bùa vẫn còn nguyên vẹn .
-Thiên Niên Hoả Thuật ! Hoả Phá !
Các lá bùa phát nổ . Vô Ảnh dínhtrọn cả đống lá bùa ấy . Hắn văng về phía sau một đoạn, người bốc đầy khói,quần áo rách tơi tả . Đòn vừa rồi là quá đau .
Nhưng chưa kịp định thần lại thì KếĐô đã lao tới, những thanh đao đỏ rực máu bổ vào người Vô Ảnh .
Nhưng Vô Ảnh không chịu thua, đượctư thế tốt, hắn quay ra, tung một cú đạp vào giữa bụng Kế Đô . Máu phun thànhvòi từ miệng Kế Đô .
" Tưởng giết tao là dễ sao ?" - Vô Ảnh nghĩ thầm .
Nhưng máu từ miệng Kế Đô bắt đầuđông tụ lại...
" Không phải chứ ? Thằng này dịđến mức độ thế này sao ? " .
Vòi máu vừa phun khỏi miệng Kế Đôchuyển thành một thanh kiếm, Kế Đô cầm lấy cán kiếm, rút nó ra khỏi bụng mình,lựa đà, chém ngang vào người Vô Ảnh . Vô Ảnh chỉ kịp nhún chân nhảy về sautrong gang tấc, lưỡi kiếm mới sượt qua da, chậm chân chút nữa là bay nửa người.
Tất nhiên, Vô Ảnh không phải là kẻthích lùi, trong chiến đấu , hắn không bao giờ lùi, chỉ có tiến về phía trước .Cho nên vừa mới nhường Kế Đô một bước, hắn lại lao lên , thanh Hắc Kiếm cuồncuộn gió đen, thổi tung mọi thứ dưới mặt đất .
-Địa Niên Phong Thuật ! Phong HoaTrảm !
Thanh Hắc Kiếm bổ xuống đất, cơn gióđen cuồn cuộn xoáy như mũi khoan, xuyên thẳng tới Kế Đô .
Nhưng Kế Đô đã sử dụng tới Vạn HuyếtKiếm, sức mạnh của anh tăng vọt . Kế Đô xoay người như một cơn lốc, đâm thẳngvào Phong Hoa Trảm .
Vô Ảnh không kịp lường trước chiêuthức này của Kế Đô nên hắn không kịp trở tay, cơn lốc Kế Đô xoáy thẳng vào bụnghắn, lưỡi đao cứa nát cả hai cánh tay của Vô Ảnh .
Vô Ảnh đã tận số, trước khi bị rơixuống đất, một quả cầu Liệt Hoả Phù còn tống hắn một lần nữa .
Vô Ảnh rớt bịch xuống, hai cánh taygần như đã bị phế . Thanh Hắc Kiếm cũng đã rơi , cắm ngập trên nền đá .
Kế Đô đến trước mặt Vô Ảnh đang quằnquại trên đất, những lưỡi đao trên người anh đã gãy nát, Kế Đô đã liều mình chocanh bạc cuối, anh nói :
-Trò chơi đã kết thúc rồi !
-Tao...mẹ kiếp ! Tao...đã thắngmày...sao bay giờ...?
Kế Đô nói :
-Vì mày chỉ có một mình, còn tao cóđồng đội .
Vô Ảnh ngoái nhìn về phía trước, HànNgọc cũng đã quá mệt mỏi trong trận chiến này . Điện Phật giờ thì đã tan hoang,nó giống như một bãi lằng nhằng, rối bét lên như mớ bòng bong vậy .
Từ cánh tay Kế Đô xuất hiện một dòngmáu rất dài, nó hoá thành cây thương .
-Tạm biệt nhé !
Nhưng Kế Đô đã phạm sai lầm .
Trong cơn điên loạn, Vô Ảnh vẫn kịpđưa hai tay ra chặn mũi thương, lưỡi thương sắc nhọn cứa rách bàn tay hắn . VôẢnh hướng ánh mắt hoang dại như con dã thú về phía Kế Đô :
-Tao...đã nói với mày...tao rất ghétTrường Binh...
Kế Đô biết mình đã hơi sơ suất trongtình huống này, anh cố gắng nghiến cây thương xuống .
Vô Ảnh thả một tay ra, tay kia vớitới thanh Hắc Kiếm . Có điều thanh Hắc Kiếm của hắn cách hắn hàng chục bướcchân .
-Mày đưa hai thanh đoản kiếm vào tayđể dùng Phong Thuật . Nhưng mày quên là mày đã lấy nó ra rồi sao ? - Kế Đô nói- Bây giờ mày không thể dùng Phong Thuật để điều khiển vật nữa .
-Mày nghĩ vậy sao ? - Vô Ảnh cười .
Hàn Ngọc thấy tình thế đang hết sứcnguy hiểm, cần phải kết thúc ngay trận đấu ở đây, cô chạy lại, hai tay niệmthuật, quả cầu lửa trên tay Hàn Ngọc xuất hiện .
-Dồn người khác vào thế bí là khôngtốt đâu, cô bé à ! - Vô Ảnh cười .
Bỗng dưng thanh Hắc Kiếm rời khỏinền đá, nó lao vào tay của Vô Ảnh .
-Mẹ kiếp ! - Kế Đô rủa - Lùi ra HànNgọc !
Kế Đô chỉ kịp nói đến thế, Hàn Ngọccũng chỉ vừa mới kịp nghe thấy lời Kế Đô, thanh Hắc Kiếm với trận cuồng phongdữ dội lại nổi lên .
Cả hai người , Hàn Ngọc và Kế Đô bịbắn văng ra xa . Nội thương không phải nhỏ . Những dòng máu tươi đổ ra khắpmiệng Hàn Ngọc .
Vô Ảnh từ từ đứng dậy, lết thanh HắcKiếm trên tay, hắn cười :
-Ta quên chưa nói với tụi bay...tavẫn còn một thanh kiếm nữa...
Vô Ảnh cúi người xuống, lần này, mộtthanh đoản kiếm khác trồi ra từ sống lưng hắn . Thanh kiếm đỏ sẫm máu .
-Tao đã nói, tao rất ghét Trườngbinh...
Vừa nói tới đó, trên bầu trời, hàngtrăm ánh sáng xuất hiện . Đội vệ binh đã xử lý hết bọn đàn em của Vô Ảnh .