Nhưng nhỡ đâu những suy nghĩ của HoaAnh chỉ là mơ hồ thì sao ? Xăm hình trên tay là chuyện không hiếm, cái tên XíchVân này có thể cũng là xăm thôi . Nhưng điều làm Hoa Anh nghi ngờ là họa tiếtcủa những vết xăm trên cánh tay Xích Vân rất, rất kỳ quái, nó không rõ là hìnhthù gì, không ra một biểu tượng gì, những vết xăm màu đen đặc và lan ra khắpcánh tay . Một điều lạ thường nữa là nếu xăm thì thường là xăm bởi một đườngtrên tay, đằng này những vết xăm trên cánh tay Xích Vân lại từng vết , từng vếtmột giống như những con đỉa lớn đang bám trên tay . Những hình thù của vết xăm,Hoa Anh nhìn không rõ lắm, tuy nhiên cô vẫn nhớ láng máng những vết xăm đều cóđặc điểm chung là uốn lượn , hoặc xoắn quện đan chặt vào nhau từng mảng một .Nếu mà xăm được những hình như vậy thì sẽ mất rất nhiều thời gian .
Như vậy chỉ có thể là…
-Nghĩ gì mà ghê thế hả nhóc con ? –Một bàn tay mềm mại dịu dàng đặt lên tóc Hoa Anh .
-Đệ tử lớn rồi mà sư phụ ! Đừng gọilà nhóc con nữa !
-Thế so với ta ngươi không nhóc conthì là cái gì ? Mà thôi, ta nghe là ngươi định gặp ta tối hôm qua phải không ?Sao, có chuyện gì ?
-Dạ có . Hôm qua đệ tử…
-Có gì từ từ nói, ngồi ra chỗ khácđi, ở đây dễ làm vướng chân mọi người , đang làm việc tất bật thế này người tadễ cáu lắm .
Vũ Tộc Ẩn Giả và Hoa Anh đi vào sâuhơn bên trong đại sảnh . Ở đây, những tán cây mọc um tùm, đâm xuyên vào trongtoà nhà, chim chóc bay cả vào đây . Nhưng không vì thế mà người tộc Vũ cảm thấyvướng víu, họ yêu cây cối như yêu chính mình vậy .
-Sao, có chuyện gì đây ? – Ẩn Giảhỏi .
-Sư phụ, đệ tử muốn hỏi, có phải CấmMôn Quan là môn kiếm pháp gây ra những vết xăm trên cơ thể phải không ạ ?
-Không phải là vết xăm, chỉ từa tựavết xăm thôi . Nhưng…ngươi hỏi cái đó làm gì ?
Hoa Anh kể lại câu chuyện tối hômqua cô gặp Xích Vân . Tất nhiên là Hoa Anh đã bỏ đi vài tình tiết lăng nhăngruồi nhặng như cô đấm Xích Vân chẳng hạn .
-Ừm…vậy ngươi nghĩ là cái tên XíchVân đó là người Uất Hận Thành ư ?
-Dạ . Và đệ tử nghĩ hắn đã học CấmMôn Quan .
Ẩn Giả suy nghĩ hồi lâu . Rồi bà nói:
-Cũng nên lưu ý một chút . Tuy vậy,còn quá sớm để kết luận cái tên Xích Vân ấy là người Uất Hận Thành, và khả nănghắn học được Cấm Môn Quan là rất ít , gần như không có .
-Sao vậy sư phụ ?
-Muốn hiểu cặn kẽ chứ gì ? Thôiđược, ta đã nói cho ngươi nghe về Thái Cực Khí chưa ?
-Dạ chưa…
-Thế thì nghe này . Thái Cực là hìnhvẽ biểu thị cho âm dương, quan niệm rằng mọi vật trên thế gian này đều có haimặt , tốt và xấu, đan xen với nhau . Cũng vậy, trong cơ thể người, chân khícũng phân chia và tồn tại theo hai dạng : một dạng biểu thị cho mặt suy nghĩtốt đẹp gọi là Chính Khí , dạng thứ hai biểu thị cho suy nghĩ xấu xa gọi là TàKhí . Ta không biết các vị thần thế nào, chứ trong cơ thể ta , ngươi, và nhữngngười khác, đều tồn tại Chính Khí và Tà Khí . Khi chiến đấu, những ý định giếtđối thủ, những suy nghĩ về động cơ giết người, cho dù mục đích có là gì đichăng nữa , đều là những suy nghĩ xấu xa , và khi thi triển thuật, Tà Khí sẽphát sinh . Còn nếu sử dụng thuật vào mục đích cứu người, thì sẽ phát sinhChính Khí .
-Vậy thuật của Vũ Mang chúng ta làgì hả sư phụ ?
-Chúng ta sử dụng nhiều các thuật vềKim, chủ yếu là sát thương đối thủ nên dòng chân khí lưu chuyển thường xuyêntrong cơ thể chúng ta là Tà Khí .
-Tức là xấu xa sao ?
Ẩn Giả cười mỉm, đôi môi của bà óngánh :
-Nói là xấu xa , chứ kỳ thực xấu xavà tốt đẹp chẳng có gì khác nhau . Chẳng qua đó chỉ là suy nghĩ của con ngườiđã nảy sinh tốt đẹp và xấu xa thôi . Tà Khí thực chất là một dòng chân khí sinhra để sát thương đối thủ, chứ không phải là tà ác gì , Chính Khí là dòng chânkhí hồi phục lại những vết thương trên cơ thể, chẳng qua gọi tên vậy để dễ phânbiệt ấy mà .
-Vậy Vũ Linh là những người mangnhiều Chính Khí sao ?
-Đúng rồi, ngươi hiểu nhanh đấy . VũLinh là lớp người vừa chiến đấu, vừa là những dược sư cấp tốc trên chiến trường, họ dùng những hiểu biết về y thuật để cứu chữa đồng đội , nên dòng chân khílưu chuyển trong cơ thể họ phần nhiều là Chính Khí .
-Vậy Chí Mệnh Thỷ là thuật mangnhiều Tà Khí sao ?
-Không hẳn , mặc dù Chí Mệnh Thỷ củachúng ta là thứ gây sát thương lớn . Nhưng các Thần Thú và Kiếm Khách mới thựcsự là những người mang nhiều Tà Khí . Nếu người nào đã từng thấy một Thần Thúmắt long sòng sọc, ý thức gần như chỉ có mỗi một điều là giết chết đối thủtrong thuật Hủy Thiên Diệt Địa thì mới biết Tà Khí trong cơ thể Thần Thú đókhủng khiếp như thế nào .
-Vậy còn Cấm Môn Quan ?
-Muốn hiểu Cấm Môn Quan thì phảihiểu thực chất Tà Khí và Chính Khí, tại sao nó lại có tên gọi như thế . Nghe kỹnhé, Chính Khí luôn luân chuyển một cách điều hòa trong cơ thể, nên các cơ quannội tạng cũng ở trạng thái điều tiết nhịp nhàng, nên không có gì . Còn Tà Khíthì khác, nó di chuyển nhanh , mạnh nên chuyện nó ảnh hưởng tới nội tạng làđiều dễ hiểu . Hơn nữa, máu trong cơ thể cũng luân chuyển cùng với chân khí,nên mỗi khí dùng thuật để hạ sát đối thủ, người ta thở dốc và mệt là vì timphải đập nhanh để điều hoà lượng máu . Chính vì đặc điểm này mà dòng chân khíấy mới có tên là Tà Khí . Tuy nhiên, do cơ thể luôn phát sinh ra một dòng ChínhKhí điều hòa để cản trở Tà Khí nên không có chuyện một người chết vì dùng TàKhí quá nhiều cả .
-Vậy Cấm Môn Quan ? – Hoa Anh nônnóng .
-Giờ thì nói tới Cấm Môn Quan . Theonhư những gì mà ta biết và từng chứng kiến, thì Cấm Môn Quan là môn kiếm phápcủa Hắc Đế . Có mười ba tầng học . Từ Nhất Môn, Nhị Môn, Tam Môn cho tới TamThập Quỷ Môn . Một trong những kiếm pháp mạnh nhất mà lịch sử Hoàn Mỹ từng biết.
-Vậy…
-Nghe ta nói hết đây, cứ lanh chanh! Ngươi biết là ta học Thánh Tiễn Tâm Pháp chứ gì ? Thực ra nó ở trong TamThiên Tâm Pháp của Ngũ Hành Tộc . Thánh Tiễn Tâm Pháp là một trong ba bộ đó .Cơ sở của Thánh Tiễn Tâm Pháp là lấy Chính Khí làm chủ đạo, và khi dùng thuậtthì Tà Khí và Chính Khí phải đi kèm, tạo nên uy lực và sức công phá lớn, đồngthời do sử dụng nhiều Chính Khí nên cơ thể sẽ được hồi phục liên tục , dòngChính Khí ấy làm cho nội tạng, thể chất chậm đi sự lão hoá và đó là lý do vìsao ta là một con bé mười chín tuổi mang đầu óc của một bà già một trăm tuổi .Tuy thế, muốn Chính Khí và Tà Khí phát huy được cùng một lúc, cơ thể ta nhiềukhi phải chịu những đau đớn đến lộng óc . Hồi đầu, ta đã từng suýt chết vì TàKhí và Chính Khí lẫn lộn với nhau, điều cấm kỵ nhất đấy , khi phát thuật theoThánh Tiễn Tâm Pháp, nếu để Tà Khí và Chính Khí đi cùng một đường sẽ làm chonội tạng không chịu đựng nổi và chết là chuyện không có gì khó .
Hoa Anh định hỏi nhưng cô lại thôi .Ẩn Giả cười, bà đưa tay véo má Hoa Anh :
-Ngươi lúc nào cũng thế ! Không chịuđựng nổi bí mật !
-Sư phụ nói Cấm Môn Quan đi !
-Thôi được rồi . Ta chỉ nói ngắn thếnày, Cấm Môn Quan không giống bất cứ môn phái nào khác cả . Các môn phái khácđều lấy sự điều hoà làm cốt lõi, Cấm Môn Quan lại là kiểu lệch .
-Lệch ?
-Nó không giống Thánh Tiễn Tâm Phápcủa ta . Cấm Môn Quan lấy Tà Khí làm chính, và chèn Chính Khí , nói dễ hiểuhơn, Cấm Môn Quan yêu cầu người học không có Chính Khí .
-Không có Chính Khí ư ?
-Thực ra Chính Khí vẫn tồn tại,nhưng không đáng kể , không đáng nói . Cấm Môn Quan rất, rất khắc nghiệt , nóyêu cầu Tà Khí toàn cơ thể . Các đường kiếm và thuật của Cấm Môn Quan không đẹpmắt, không rườm rà, cái mà nó cần là giết chết đối thủ . Sát ý trong đầu luôntồn tại, lúc nào cũng là giết và giết . Và vì không có Chính Khí điều hòa ,ngăn cản Tà Khí, nên mức độ huỷ diệt của Cấm Môn Quan là vô hạn . Cái giá phảitrả cho sự huỷ diệt đó là cơ thể sẽ ngày càng bị Tà Khí ăn mòn, dẫn đến việctrên cơ thể xuất hiện những vết màu đen như vết xăm . Những vết xăm ấy sẽ hàngngày hàng giờ rút cạn sinh khí trong cơ thể .
-Nói vậy , học Cấm Môn Quan, đồngnghĩa với việc là sẽ chết sớm ?
-Có lẽ là thế . Nhưng ta đã gặpThiên Tử thứ ba mươi hai của Uất Hận Thành, hồi đó ông ấy đã gần chín mươi tuổi. Ta nghĩ là…
-Gì ạ ?
Ẩn Giả định nói nhưng bà thở dài :
-Thôi, đừng nói nữa .
Hoa Anh thấy Ẩn Giả có vẻ như khônghài lòng lắm khi nói về Thiên Tử Uất Hận Thành, cô chuyển sang chuyện khác :
-Vậy…có thật Cấm Môn Quan là sự liênhệ với ma quỷ không ?
-Quỷ ở trong mỗi người , mỗi ngườiđều có một con quỷ . Nếu vươn được tới sức mạnh của quỷ, con người sẽ giống nhưthần thánh , sẽ là bất diệt , như Hắc Đế vậy . Có điều ông ta đã tự sát…
-Đệ tử tưởng là ông ta đã bị giết ?
-Không, ông ta đã tự sát . Thiên TửUất Hận Thành đã nói cho ta nghe .
-Vậy sao ?
-Con người làm thần thánh thì khó ,làm quỷ thì dễ . Nhưng để trở thành một con quỷ mà thần thánh phải cúi đầugiống như Hắc Đế thì xưa nay chưa ai làm được . Chính vì thế, các Kiếm Khách ởUất Hận Thành đều sống chết , không tiếc mạng mình để đạt tới cảnh giới QuỷKiếm . Cảnh giới của sự tàn ác và huỷ diệt của kiếm , đó chính là Tam Thập QuỷMôn Quan .
-Cấm Môn Quan khủng khiếp như vậysao ?
-Nhưng có điều, nó làm người ta côđơn, không cảm xúc…
Hoa Anh thở dài, cô thật sự khôngmuốn trở thành một người cô đơn chút nào .
-À ! – Ẩn Giả nói – Ta còn chưa nóivới ngươi, Cấm Môn Quan là kiếm pháp chỉ dành cho một số người thôi, và thườngthường, đó là môn kiếm pháp của Thiên Tử Uất Hận Thành . Người Uất Hận Thành cómột đặc điểm kỳ lạ, họ chỉ chọn lấy Kiếm Khách làm Thiên Tử thôi , những ngườitộc khác có tài năng bao nhiêu cũng không được làm Thiên Tử .
-Nói thế là…
-Đừng có nghĩ buồn cười vậy chứ !Thiên Tử Uất Hận Thành đời thứ ba mươi ba đã già lắm rồi, hơn ta nhiều thì phải! Cái tên Xích Vân gì gì đó của ngươi không thể là Thiên Tử được .
Hoa Anh nghĩ ngợi một lúc, cô đangtự hỏi mình rất nhiều thứ .
-Thôi, ngươi đi làm việc đi . Côngviệc đang nhề nhãi ra kia kìa !
-Dạ vâng ! Đệ tử đi đây . – Hoa Anhđi ra cửa đại sảnh .
-Này ! – Ẩn Giả gọi lại – Tối naynhớ về đi ăn với ta nhé !
Đợi Hoa Anh đi hỏi, Vũ Tộc Ẩn Giảđứng dậy ngay, ra khỏi đại sảnh . Bà bước đi phăm phăm về phía trước giữa đườngphố đông nghẹt người .
“ Cái tên Xích Vân gì gì đó khôngthể là Thiên Tử được .
Trừ phi…”
…
Hàn Ngọc và Kế Đô , đi cùng nhau ,nhưng cả hai người đều im lặng , không ai nói gì . Trong khi đường phố Tích Vũthì vẫn vui vẻ tấp nập, tiếng người cười nói làm Hàn Ngọc hơi chạnh lòng lạimột chút .
Hàn Ngọc đã đi khỏi Hàn Gia được hơnhai tuần, cô vừa mới đến Tích Vũ Thành vào ngày hôm qua .
Mới đi hai tuần, nhưng Hàn Ngọc đãthay đổi nhiều . Không còn mái tóc dài đen óng ả xuống lưng nữa, thay vào đó làmái tóc buộc đuôi ngựa và đã cắt ngắn bớt . Khuôn mặt Hàn Ngọc cũng đã thêm vàivết sẹo nho nhỏ vừa mới lành lại . Còn tay thì phải băng bó lại để cầm máu .Bọn quái vật trên Ma Thiên Nhai làm Hàn Ngọc bị thương khá nhiều, ảnh hưởng tớivẻ đẹp của cô, những gì mà cô học được từ chuyến đi với Kế Đô, đó là phải tànnhẫn với kẻ thù, không tàn nhẫn không thể sống .
*
* *
Con quái vật Mị Yêu là một thứ dễlừa người, nó mang vẻ đẹp của một cô thiếu nữ, trước đây lắm tên đàn ông hámcủa lạ mê mẩn sắc đẹp của Mị Yêu đã bị nó ăn tươi nuốt sống . “ Tiếng lành “đồn xa, đàn ông tới Ma Thiên Nhai nên cẩn thận, Mị Yêu có thể biến thành bất cứcô gái xinh đẹp nào để dụ dỗ .
Ma Thiên Nhai xưa kia vốn là mộtvùng đất thuộc về Ma Giới trong thời kỳ Hỗn Tam Giới, trải qua hàng bao trậnchiến tàn khốc giữa thần linh và ác quỷ, Ma Thiên Nhai đã trở thành một nơi trùphú, một vùng đất để dân cư đến đây làm ăn lập nghiệp . Tuy vậy, vì đã từng làvùng đất của Ma Giới, nên nơi đây cũng sản sinh ra lắm quái vật đáng sợ . MịYêu là một con quái vật như thế . Ban đầu chỉ là một cái cây, sau hấp thụ makhí vốn có ở Ma Thiên Nhai nên thành quái vật . Mị Yêu kỳ thực có hình hàikhông đẹp tí nào cả, và Hàn Ngọc đã tận mắt chứng kiến .
Kế Đô đã đưa Hàn Ngọc tới Ma ThiênNhai, cả hai người đã lạc vào giữa bầy quái vật trong đêm tối . Hàn Ngọc đãhiểu cái cảm giác đáng sợ khi đón nhận cái chết là như thế nào . Cái chết khôngđáng sợ, mà đón chờ cái chết mới đáng sợ . Chết chỉ là chết, không tồn tại,không ý nghĩ . Còn đón chờ cái chết là sự khủng bố lên tinh thần, sự uất hậnđối với những người thân nhất không có mặt ở đây để kéo mình ra khỏi cái chết,thở gấp gáp, thở không ra hơi, nước mắt chực trào ra, muốn tự kết liễu bản thânngay để không phải chịu đựng sự tra tấn tinh thần nữa . Hàn Ngọc đã thổn thức kêu:
-Kế huynh ! Cứu muội với ! Cứu muội!
Kế Đô muốn cứu Hàn Ngọc, nhưng anhcũng chỉ ra vẻ là đang bận bịu với mấy con quái vật nửa người nửa bò Yêu Ngưu .Anh không muốn xông ra cứu Hàn Ngọc lúc này, Hàn Ngọc phải tự biết bảo vệ mình.
Hàn Ngọc ngã sóng xoài ra đất, pháplực của cô vẫn chưa thể bằng con quái vật Mị Yêu được . Những cái gai nhọn đâmxước mặt Hàn Ngọc .
Mị Yêu tiến đến và hiện nguyên hình. Một cơ thể ướt át bẩn thỉu chui ra từ miệng của cái cơ thể thiếu nữ bọc bênngoài . Con quái vật tay chân là dây leo loằng ngoằng, nhưng rợn hơn cả là cáimiệng rất lớn ở giữa ngực con quái vật, cái miệng ấy đầy răng, nó há ra đểchuẩn bị nuốt chửng Hàn Ngọc .
-Kế huynh ! Cứu muội với !
Những cái dây leo từ trong miệng conquái vật quấn vào chân Hàn Ngọc, lôi cô tới cái miệng đỏ lòm lòm đang chờ sẵn .Kế Đô đã thấy quá nguy hiểm, và anh cũng đã hơi lơ là khi để bọn Yêu Ngưu vâyquá đông trước mặt mình .
-Chết đi cho rảnh nợ . – Kế Đô lẩmbẩm trong miệng – Địa Niên Kim Thuật . Phù Kiếm Lưu Ảnh .
Một thanh kiếm đâm thủng mặt đất vàbay lên, nó nổ tung và hoá thành hàng trăm thanh kiếm khác, xuyên thủng nhữngcon Yêu Ngưu . Kế Đô đứng một mình giữa đống quái vật đổ rạp xuống đất . Kiếmbay xuống dày và nhiều như vậy mà không thanh nào chạm tới người Kế Đô .
Hàn Ngọc đã bị lôi gần đến cái miệngkỳ dị của con Mị Yêu . Nhưng một bóng kiếm quay như chong chóng cắt đứt hếtnhững cây dây leo của Mị Yêu, máu chảy ra không ngớt . Hàn Ngọc đã được cứu .
Nhưng Kế Đô cũng chỉ làm thế, anhkhông chạy đến cứu Hàn Ngọc hay đưa cô ra . Anh đứng nguyên đó .
Hàn Ngọc nhìn vào mắt Kế Đô, ánh mắtlạnh và vô tình . Giờ cô đã hiểu, Kế Đô làm thế này để dạy cô rằng, phải tự dựavào bản thân mới mong hòng thoát khỏi đây .
Hàn Ngọc đứng dậy, tay cầm chắcchiếc gậy phép, cô niệm rất nhanh, đến Hàn Ngọc cũng không hiểu sao cô lại niệmnhanh đến thế :
“ Bính, Đinh, Giáp, Mậu, Ất, Kỷ,Tân, Quý “ .
-Địa Niên Hoả Thuật ! Chích ViêmTrận !
Vòng tròn lửa bùng lên quanh HànNgọc, con quái vật Mị Yêu bị đốt cháy, nó gào lên, cuống cuồng rời ra khỏi vònglửa .
Hàn Ngọc chưa buông tha, cô lại vậnchân khí, vung cây gậy phép về phía trước . Luồng lửa của Chích Viêm Trận lanrộng ra, Mị Yêu tránh không kịp, lửa bén lên người nó . Mị Yêu lăn quằn quạidưới đất , lửa đang cháy khắp mọi chỗ trên người nó .
Lần này thì Hàn Ngọc lại niệm tiếp,cô không thể tha thứ cho cái sinh vật tởm lợm này, nó dám ăn tươi nuốt sống cô.
“ Bính, Canh, Ất, Mậu “ .
Hàn Ngọc đưa tay ra phía trước, lòngbàn tay cô bốc ra một ngọn lửa lơ lửng . Hàn Ngọc bóp chặt tay vào ngọn lửa ấy:
-Nhân Niên Huyết Thuật ! Diệm Trụ !
Những ngọn lửa trên người Mị Yêubùng lên mạnh mẽ, con quái vật giờ chẳng khác gì cây đuốc di động . Hàn phunhân đã dạy cho Hàn Ngọc chiêu này, chỉ cần trên người đối phương có lửa, thuậtDiệm Trụ sẽ phát huy .
Con Mị Yêu đổ vật xuống , thành mộtbãi cháy đen thui trên mặt đất .
Hàn Ngọc thấy cảnh vật trước mặtmình chao đảo, cô đổ người xuống .
-Đã vất vả rồi . – Kế Đô đã xuấthiện ngay cạnh, anh đỡ lấy Hàn Ngọc .
Hàn Ngọc nhìn lại ánh mắt của Kế Đô,Kế Đô chẳng nói gì nhưng ánh mắt không còn trơ trọi và vô tình như trước nữa .
Kế Đô dìu Hàn Ngọc bước đi, dù saothì Hàn Ngọc cũng đã hiểu ra vấn đề rồi .
Hàn Ngọc ngã xuống, Kế Đô đang bịlôi xềnh xệch đi, con Mị Yêu vẫn chưa chết , nó đang cố gắng giết Kế Đô , kiếmcủa Kế Đô đã rơi ra . Trong tay anh lúc này không có vũ khí nào cả .
-Kế huynh ! – Hàn Ngọc hét lên .
Kế Đô đã bị lôi đến trước cái miệngkỳ dị trên ngực của Mị Yêu, nó cháy nham nhở nhưng vẫn đang ngấu nghiến răngđòi nuốt Kế Đô . Con Mị Yêu gầm rống lên , Kế Đô bị những cây dây leo nhấc bổngngười lên, con Mị Yêu ghé sát cái mặt quái đản của nó vào mặt Kế Đô .
Kế Đô nhìn vào đôi mắt to thao láocon quái vật, anh nói :
-Mày định làm cái trò gì đấy ?
Không hiểu sao, con Mị Yêu không gầmrú nữa , nó có vẻ sợ hãi .
Và sau đó là cảnh tượng mà Hàn Ngọckhông thể nào quên . Từ bả vai của Kế Đô bật ra một lưỡi đao, xé đứt các dâyleo . Con Mị Yêu gầm lên đau đớn . Kế Đô xoè bàn tay trước mặt con quái vật,lòng bàn tay buộc một lớp vải đen :
-Chào nhé .
Một lưỡi kiếm từ trong lòng bàn tayKế Đô đâm ra, xuyên thủng mặt Mị Yêu . Con quái vật rên ư ử từng hồi rồi đổ gụcxuống .
Hàn Ngọc không thể tin vào mắt mìnhnữa , cô chạy tới, và bụm miệng khi thấy những thanh đao từ trong người cơ thểKế Đô . Những thanh đao ấy đã cứu Kế Đô, nhưng có vẻ tổn thương không ít . Lòngbàn tay bị kiếm đâm thủng, chảy tứ tung máu , còn cánh tay thì khỏi nói, nhoenhoét máu cùng với chiếc áo bên ngoài bị rách bởi lưỡi đao .
-Kế huynh ! Sao lại… thế này ?Phải…phải cầm máu ! – Hàn Ngọc lắp bắp . Cô vẫn không thể định nghĩa nổi cái gìvề Kế Đô nữa .
-Không có gì . – Kế Đô lạnh nhạt .
Những lưỡi đao và lưỡi kiếm ở bả vaivà lòng bàn tay Kế Đô thu dần lại . Lưỡi kiếm chuyển sang một màu đỏ quánh, vàchuyển thành chất lỏng, đó là máu . Máu thành từng dòng , trở lại vào trong cơthể Kế Đô .
Kế Đô rất đặc biệt . Cơ thể của anhcó khả năng chuyển hoá nguyên tố Kim trong cơ thể thành một dạng vật chất nhấtđịnh , và nguyên liệu cho quá trình chuyển đổi ấy là máu, máu nhờ nguyên tố Kimcó thể biến thành lưỡi kiếm sắc nhọn và cứng như kiếm thật . Vì vậy , Kế Đô cònđược gọi là Vạn Huyết Kiếm Kế Đô . Nhưng thuật này khi phát sinh sẽ gây ranhững vết thương trên cơ thể, như khi nãy, lưỡi đao bật ra, nó đã xé da của KếĐô để thoát ra ngoài, chính vì thế , cơ thể Kế Đô luôn trong tình trạng băng bó. Những tấm vải được tẩm thuốc cầm máu để khi lưỡi kiếm trong cơ thể bật ra,lượng máu thất thoát từ những vết thương sẽ được giảm đi, còn máu chuyển hoáthành kiếm sẽ được thu lại về trong cơ thể . Nhưng Kế Đô cũng không hay sử dụngloại thuật này nhiều , đôi khi nó là con dao hai lưỡi .
Hàn Ngọc xem xét vết thương trên taycủa Kế Đô, vết cắt do lưỡi đao gây ra không lớn vì lưỡi đao khá mỏng, tuy thếcô vẫn hết sức sợ cái loại thuật này .
-Huynh đã giấu muội quá nhiều thứđấy .