thiên đường trong bốn bức tường - thiên đường tội lỗi

Chương 3: Luật Lệ Của Người Chịu Trách Nhiệm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau hai đêm mất ngủ và sự chạm trán gần gũi đầy nguy hiểm, Hạo quyết định phải hành động. Anh không thể tiếp tục để mọi thứ trôi theo bản năng được nữa.

Sáng hôm đó, trong bữa ăn sáng đơn giản với mì gói, Hạo giữ vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

“An, chúng ta cần nói chuyện,” anh nói, gác đũa xuống.

An hơi giật mình. Cô đã cảm thấy sự xa cách có chủ ý từ anh sáng nay. “Vâng, chuyện gì vậy anh?”

Hạo nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sắc như dao. “Chúng ta đang ở xa nhà, chỉ có hai người trong không gian này. Anh là người chịu trách nhiệm, và chúng ta cần có luật lệ.”

An nhíu mày, cảm thấy khó hiểu nhưng cũng có chút thất vọng. Cô muốn anh nói về chuyện đêm qua, nhưng anh lại chọn nói về luật lệ.

“Thứ nhất,” Hạo bắt đầu, giọng anh đều đều, “Gác xép là khu vực riêng. Khi một người đã lên gác xép để làm việc hoặc học tập, người kia không được phép lên. Giữ khoảng cách tối đa trong ban ngày.” — (Luật để ngăn chặn sự thân mật vô ý).

“Thứ hai, quần áo phải được gấp ngay sau khi giặt và cất vào tủ. Không được để đồ lót hoặc đồ cá nhân vương vãi. Đặc biệt, khu vực chỗ ngủ phải luôn có một khoảng cách tối thiểu, dù là khi ngủ say.” — (Luật để ngăn chặn sự gợi cảm vô tình).

An cảm thấy khó chịu. Anh đang cố gắng dựng lên một bức tường vô hình. “Nhưng chúng ta là anh em mà, sao lại phải khách sáo vậy?”

“Chính vì là anh em,” Hạo nhấn mạnh, anh cúi người xuống, ghé sát vào cô hơn một chút. Ánh mắt anh xoáy sâu vào cô, “nên chúng ta càng phải giữ lễ nghi để gia đình yên tâm. Hiểu chưa?”

Sự gần gũi đột ngột này khiến An nín thở. Cô cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của anh phả vào gò má. Sự đe dọa trong lời nói của anh không phải là sự đe dọa của một người anh trai, mà là sự kiểm soát của một người đàn ông đang cố gắng chối bỏ ham muốn của chính mình.

Các luật lệ được thiết lập, nhưng chúng chỉ khiến sự căng thẳng bị dồn nén đến mức cao hơn.

Tối đó, An cố tình làm theo luật lệ. Cô mặc một chiếc áo thun rộng thay vì chiếc váy ngủ mỏng. Nhưng chính điều đó lại khiến Hạo mất tập trung. Anh đã quen với hình ảnh cô em gái nhỏ nhắn trong những bộ đồ quen thuộc. Việc cô cố ý thay đổi lại càng khiến anh tò mò và ám ảnh về những gì cô đang giốnng giấu.

Lúc An vào phòng tắm, Hạo đang ngồi làm bài tập ở gác xép. Anh nghe thấy tiếng nước chảy, và tâm trí anh lại bị kéo xuống. Anh tưởng tượng hình ảnh An đang đứng dưới vòi sen, và cảm thấy máu nóng dồn lên.

Bỗng, tiếng cửa phòng tắm cạch một cái do An quên cài chốt cẩn thận (hoặc vô tình không chắc chắn do chốt lỏng).

Hạo lập tức giật mình. Anh cố gắng tập trung vào cuốn sách. Không, mày không được nhìn.

Nhưng sự tò mò tội lỗi mạnh hơn lý trí. Anh lén lút nhìn xuống qua mép gác xép. Dù không thấy rõ, nhưng anh có thể thấy ánh đèn phản chiếu qua tấm rèm cửa, và hình bóng mờ ảo của An khi cô di chuyển bên trong. Hình bóng đó uyển chuyển và gợi cảm đến mức anh phải cắn chặt răng để không phát ra tiếng động.

Khoảng cách vật lý đã được tạo ra, nhưng khoảng cách tâm lý thì không.

Một đêm, Hạo đang ngủ say. An thì khó ngủ. Cô nằm thao thức, bỗng cảm thấy lạnh ở chân. Vô thức, cô dịch chuyển tấm chăn đang đắp cho Hạo để kéo về phía mình.

Hạo tỉnh giấc ngay lập tức vì sự lạnh đột ngột. Anh mở mắt, thấy ánh trăng mờ chiếu vào căn phòng. Anh thấy chiếc chăn đã bị kéo gần như hoàn toàn về phía An.

Anh chồm người qua. Thay vì nhẹ nhàng kéo chăn về, bàn tay anh lại vô tình lướt qua bắp đùi trần của An khi cô đang ngủ.

Một cảm giác lạnh lẽo ban đầu nhanh chóng bị thay thế bằng làn sóng nóng lan tỏa khắp người Hạo. Da thịt cô mềm mại và ấm áp dưới lòng bàn tay anh. Anh nín thở, không dám rút tay ra ngay. Đây là sự xâm phạm do anh tạo ra, một sự vi phạm luật lệ do chính anh đặt ra.

An khẽ rên rỉ trong mơ, rồi vô thức cử động chân, khiến bàn tay Hạo cọ xát sâu hơn vào vùng nhạy cảm hơn một chút.

Lý trí Hạo bùng nổ trong sự đấu tranh. Anh rút tay lại thật nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Anh biết, sự bảo vệ của anh đã hoàn toàn biến chất thành sự thèm muốn từ lâu. Anh không còn là người anh trai chỉ biết chăm sóc nữa. Anh là một người đàn ông bị ám ảnh bởi hơi ấm từ nửa giường kia, một người đàn ông đang bị cầm tù bởi luật lệ của chính mình.

Hạo thở dốc. Anh lùi lại, nằm nép sát vào mép nệm, cố gắng giữ khoảng cách tối đa mà anh đã đề ra. Nhưng sự căng thẳng đã đạt đến đỉnh điểm.

Anh biết, những luật lệ này không phải để kiểm soát An, mà là để kiểm soát con quỷ đang lớn dần trong anh. Và anh đang dần thua cuộc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×