thiên hạ huyền kiếm

Chương 4: Bóng dáng lão đại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Rừng núi sau buổi luyện tập ban mai vẫn còn tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc theo gió và vài tiếng chim hót. Giang Ly theo Lục Hạo đi sâu vào một con đường mòn quanh co, dẫn đến chân núi nơi tọa lạc phái kiếm nổi danh trong võ lâm. Mỗi bước đi đều làm cô cảm nhận rõ rệt sự trang nghiêm và uy nghi của thế giới kiếm hiệp mà trước đây cô chỉ nghe kể qua truyền thuyết.

“Đây là phái của ta,” Lục Hạo nói, giọng trầm nhưng không kém phần uy lực. “Ngươi sẽ ở đây, luyện tập, học hỏi, và chuẩn bị cho những thử thách sắp tới.”

Giang Ly nhìn lên tòa chính điện của phái, mái ngói rêu phong sẫm màu, những bức tường đá vững chãi tỏa ra uy nghiêm. Dù chỉ mới nhìn qua, cô cũng cảm nhận được sự khác biệt giữa nơi này và bất cứ ngôi miếu hay trại luyện nào cô từng thấy: đây là nơi của những bậc cao thủ, nơi mà từng nhịp thở, từng bước chân đều ẩn chứa kỹ thuật và võ học.

Ngay khi bước vào sân, Giang Ly đã nhận ra những đệ tử khác đang luyện tập kiếm pháp. Họ nhìn cô với ánh mắt tò mò, xen chút khinh thường. Vì xuất thân thấp kém, cô vốn không được đánh giá cao trong giới võ lâm. Cô hít một hơi sâu, cảm nhận dòng khí trong cơ thể, nhấc kiếm lên, và bước vào khu luyện tập.

“Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?” Một thanh niên cao lớn tiến tới, ánh mắt nghi ngờ.

Giang Ly đáp, giọng rõ ràng, không run: “Tôi là Giang Ly, đệ tử mới được lão đại phái dẫn về luyện tập. Xin mọi người chỉ bảo.”

Một vài người khẽ cười khẩy, nhưng Giang Ly không quan tâm. Cô biết, bản lĩnh và kỹ năng sẽ chứng minh tất cả, không phải lời nói.

Lúc này, từ trong bóng râm của tòa chính điện, một bóng dáng cao lớn xuất hiện. Lục Hạo đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhưng uy nghiêm. Ông là lão đại phái, một người được cả võ lâm kính nể, từng trải qua biết bao trận chiến sinh tử. Dáng người ông đứng thẳng, ánh mắt sắc bén quét khắp sân luyện tập, khiến không ai dám ho he.

“Ngươi là Giang Ly?” Giọng trầm của Lục Hạo vang lên. “Ta nghe danh ngươi đã lâu, và hôm nay được thấy thực lực qua trận chiến với bọn truy đuổi, ta nhận ra tố chất của ngươi. Nhưng võ học không chỉ là sức mạnh, mà còn là tâm trí và ý chí.”

Giang Ly cúi đầu, lòng vừa sợ vừa kính: “Bẩm lão đại, tôi sẽ cố gắng luyện tập để không phụ lòng phái.”

Lục Hạo gật đầu, rồi giơ tay chỉ về hướng khu luyện tập: “Ngươi sẽ học từ cơ bản đến nâng cao, từng chiêu thức, từng bước chân, từng nhịp thở. Trong thời gian này, những đệ tử khác sẽ là đối thủ, nhưng cũng là thầy, để ngươi hiểu rõ giá trị của võ học và sự kiên nhẫn.”

Giang Ly hít một hơi sâu, bước lên sàn luyện tập. Cô cảm nhận mọi ánh mắt đổ dồn vào mình, một số tò mò, một số ganh tỵ, nhưng không làm cô nao núng. Cô nhấc kiếm lên, chuẩn bị thực hiện những chiêu thức đã luyện hôm qua.

Ngay khi cô vừa di chuyển, một thanh niên tiến tới, ánh mắt đầy thử thách: “Ngươi mới đến, mà đã muốn học kiếm sao? Hãy để xem ngươi có thực lực không.”

Giang Ly không nói, chỉ đưa mắt nhìn, cơ thể và kiếm đồng thời vận động. Một chiêu “Phong Kiếm Phiêu Lưu” được cô thực hiện uyển chuyển, luồng khí dạt dào khiến thanh niên kia lùi lại, mắt mở to kinh ngạc.

Lục Hạo quan sát bên ngoài, gật nhẹ, như thể vừa đánh giá khả năng thực chiến của cô. “Tốt. Nhưng chỉ thế thôi chưa đủ. Ngươi còn phải học cách hòa nhập, chiến đấu cùng người khác, và hiểu được giá trị của sự kiên nhẫn.”

Buổi luyện tập kéo dài suốt buổi sáng, từng chiêu thức được lặp đi lặp lại, cơ thể Giang Ly bắt đầu quen nhịp và cảm nhận dòng khí trong cơ thể. Mồ hôi nhễ nhại nhưng ánh mắt cô rực sáng, kiên định hơn bao giờ hết.

Sau buổi luyện tập, Lục Hạo dẫn cô ra ngoài, qua những hành lang rêu phong và khuôn viên rộng lớn: “Ngày mai, ngươi sẽ bắt đầu luyện tập chính thức. Và nhớ, trên con đường võ lâm, nguy hiểm không chỉ đến từ kẻ thù, mà còn từ những kẻ ganh tỵ, từ sự chủ quan và từ chính bản thân mình.”

Giang Ly nhìn theo bóng dáng Lục Hạo, tim vừa hồi hộp vừa tràn đầy quyết tâm. Cô biết, từ hôm nay, cuộc sống của cô sẽ bước sang một chương hoàn toàn mới: nơi có thử thách, có nguy hiểm, nhưng cũng là nơi cô có thể chứng minh bản lĩnh, và nơi định mệnh dẫn lối để gặp người đàn ông trượng nghĩa, lạnh lùng nhưng khiến cô không thể rời mắt…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×