thiên hạ huyền kiếm

Chương 5: Trở về phái


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi sáng luyện tập, Giang Ly theo Lục Hạo đi sâu vào núi, tới khuôn viên trung tâm của phái – nơi các đệ tử tụ họp, học hỏi và rèn luyện hàng ngày. Cảnh sắc nơi đây khiến cô phải trầm trồ: hồ nước trong xanh phản chiếu bầu trời, những cây cổ thụ rợp bóng, từng con đường mòn lát đá uốn lượn giữa các tòa nhà gỗ, mái ngói rêu phong.

“Đây là nơi các đệ tử sinh hoạt, luyện tập và học kiếm. Ngươi sẽ ở đây từ hôm nay,” Lục Hạo nói, giọng trầm nhưng đầy uy lực. Ánh mắt sắc bén dõi theo từng bước đi của Giang Ly, như muốn đảm bảo cô không bị áp lực hay bất ngờ đánh bại.

Giang Ly cúi đầu, cảm thấy tim vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô biết, đây là cơ hội để chứng minh bản thân, không còn bị người khác coi thường. Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra rằng, mọi thứ sẽ không dễ dàng, và khó khăn chắc chắn sẽ chờ đợi phía trước.

Ngay khi cô vừa bước vào sân luyện tập, ánh mắt của các đệ tử khác lập tức dồn về phía cô. Một vài người khẽ cười khẩy, ánh mắt đầy ganh tỵ: “Người mới đến mà tưởng mình là ai? Chắc là đến đây để gây rối.”

Giang Ly hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Cô nhấc kiếm lên, ánh mắt dõi thẳng về phía trước, tự nhủ: “Mình sẽ chứng minh, không lời nói nào có thể định giá bản thân mình.”

Một thanh niên cao lớn tiến tới, ánh mắt nghi ngờ và thử thách: “Ngươi chỉ là đệ tử mới, đừng tưởng mình có chút kỹ năng là đã giỏi. Hãy để xem ngươi có làm được gì không.”

Giang Ly không trả lời, chỉ tập trung tinh thần và vận chiêu. Cô thử thực hiện một chiêu Phong Kiếm Phiêu Lưu, thanh kiếm lướt nhanh, uy lực dạt dào, khiến thanh niên kia phải lùi lại, ánh mắt mở to kinh ngạc. Không chỉ vậy, cô tiếp tục luyện thêm một vài chiêu trong bí kíp cổ, cơ thể uyển chuyển, vừa nhanh vừa mạnh, hòa hợp nhịp thở và động tác.

Lục Hạo đứng quan sát bên ngoài, ánh mắt sắc bén nhưng có phần hài lòng. Ông trầm ngâm: “Cô gái này thật sự có thiên phú. Nhưng còn thiếu kinh nghiệm thực chiến và sự nhẫn nại.”

Buổi luyện tập kéo dài suốt buổi sáng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng Giang Ly cảm thấy niềm hứng khởi tràn ngập. Từng chiêu thức, từng bước chân, cô cảm nhận được sức mạnh dâng trào trong cơ thể. Đây không chỉ là luyện kiếm, mà còn là sự thử thách về ý chí và tinh thần.

Sau giờ luyện tập, Lục Hạo dẫn cô đi qua các tòa nhà gỗ, nơi các đệ tử đang nghỉ ngơi và ăn uống. Những ánh mắt tò mò và ganh tỵ vẫn không hề giấu được. Giang Ly mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng vẫn thầm quyết: “Mình sẽ chứng minh, không ai có thể xem thường mình mãi.”

Trong những ngày tiếp theo, Giang Ly bắt đầu quen với nhịp sống trong phái: luyện tập từ sáng đến tối, học cách hòa nhập với các đệ tử khác, và đồng thời rèn luyện kỹ năng chiến đấu thực tế. Dù có lúc mệt mỏi, cô vẫn kiên định, ánh mắt luôn hướng về mục tiêu: nắm vững bí kíp và trở thành huyền kiệt trong võ lâm.

Một buổi chiều, khi Giang Ly luyện kiếm bên hồ, Lục Hạo bước đến, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng hơn hôm trước: “Ngươi đã tiến bộ. Nhưng nhớ, võ học không chỉ là sức mạnh, mà còn là sự hiểu biết và tinh thần đồng đội. Một ngày nào đó, ngươi sẽ cần dựa vào người khác, và cũng sẽ có người dựa vào ngươi.”

Giang Ly nhìn theo bóng dáng Lục Hạo, trái tim vừa lo lắng vừa nhen nhóm niềm tin. Cô biết, con đường phía trước đầy thử thách, không chỉ về kiếm pháp mà còn về mối quan hệ với những đệ tử khác, với kẻ thù và cả với người đàn ông trượng nghĩa đứng bên cạnh cô.

Khi mặt trời lặn dần sau những ngọn núi xa, ánh sáng vàng rực nhuộm cả khuôn viên phái, Giang Ly thở đều, ánh mắt rực sáng quyết tâm. Cô biết, hôm nay là bước đầu tiên, nhưng từ giờ trở đi, từng ngày, từng bước, từng chiêu thức đều sẽ quyết định số phận của cô trong giang hồ – và có thể cả trái tim cô nữa…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×